5 bộ phim đầu tay hay nhất 20 năm qua. The Devil's Backbone được bình chọn là phim kinh dị đáng xem đầu thế kỷ 21 - Ảnh: collider.com. The Devil's Backbone (2001) Lấy bối cảnh cuộc nội chiến đẫm máu ở Tây Ban Nha những năm 40, bậc thầy Guillermo del Toro đưa người xem về với xúc Đỉnh Cao Chói Lọi - Dương thu Hương - Truyện Dài - ebook epub pdf. Thư Viện Việt Nam. Viet Messenger. Nữ Thần Y. Vào thời nhà Minh, các định kiến về vai trò của người phụ nữ là khá thấp kém trong xã hội. Đàm Doãn Hiền là người phụ nữ đầu tiên đã phá bỏ được những luật lệ đó, trở thành nữ y sĩ đầu tiên trong lịch sử. Cùng lúc đó, cô cũng đã có một mối 19:23 10/07/21. Người Đọc Chùa Qua Đường Cấp 1. Đọc xong lại phải đi ăn… mì gói đỡ thèm. Đợt dịch làm tui nghỉ làm 15 ngày, cô đơn thiu thỉu ở nhà một mình buồn vc. Đồ ăn thì bán mắc như vàng, vậy mà còn éo có bán thịt. Vô siêu thị mua thịt heo, cỡ nắm tay gần Đam Mỹ ; Đô Thị; Đồng Nhân Sau khi tìm tòi một chút, Tống Phong cũng thấy được nơi nuôi nhốt đám yêu thú dùng để giao phối. Đối với đám yêu thú này, Tống Phong không có chút do dự nào, trực tiếp toàn bộ gϊếŧ sạch, chỉ chừa lại một đầu Mèo yêu toàn thân đen Trong những cuộc chiến dài đằng đẳng…một vị nam Tiên Đế và một vị Nữ Ma Đế vô tình đem lòng yêu nhau. Nam Tiên Đế và Nữ Ma Đế lén lút Tiên Ma hai giới sống cùng một chỗ, cùng nhau tu luyện, cùng nhau tiến bộ…sau đó bí mật thành lập một thế lực tự xưng là CxxmH. Nuôi Nhốt Tên gốc QUYỂN DƯỠNGThể loại Đam mỹ, mạt thế, hắc ám, vặn vẹoEDIT + BETA FANG QINGSố chương 17Virus xâm nhập vào trái đất, mạt thế ập Chí nhận ra, cậu sống mẹ nó quá là dễ Chí nói, Diệp Thanh Linh, mẹ nó anh tính nuôi nhốt em cả đời hả.…Ừa…Anh, thật đáng giá Đồi Đọc truyện Tên gốc Quyển dưỡng Tác giả Đồi Thể loại Đam mỹ, mạt thế, hắc ám, vặn vẹo Editor Fang Qing wp nhihutamho, Lam wp llamblogl Tình trạng Hoàn 17 chương ——————– Giới thiệu Fang Qing Virus xâm nhập vào trái đất, mạt thế ập xuống. Ngô Chí nhận ra, cậu sống mẹ nó quá là dễ chịu. Ngô Chí nói, Diệp Thanh Linh, mẹ nó anh tính nuôi nhốt em cả đời hả. …Ừa …Anh, thật đáng sợ. Giới thiệu Lam Vi – rút tấn công Trái Đất, tận thế tới. Ngô Chí phát hiện thật ra cậu sống con mẹ nó còn sướng hơn trước. Ngô Chí bảo, Diệp Thanh Linh, con mẹ nó cậu định giam[1] tôi cả đời à. …Ừ …Cậu, thật đáng sợ. Ngụy tận thế, ngắn. Đây không phải một câu chuyện tốt đẹp, xin thận trọng trước khi đọc. ——————— Review by Ám Dung Hoa Nếu bạn ưa thích đam mỹ kinh dị thần quái, chắc hẳn cái tên Đồi không còn quá xa lạ. Truyện của Đồi đã số đều là cuồng chiếm dục/ si tình công cả, có mấy truyện hơi khó hiểu nhưng đọc rất đã và nếu đủ sức theo thì cảm thấy rất cuốn. Có điều đừng lo lắng, “Quyển dưỡng” không nằm trong số mấy tác phẩm “khó hiểu” đó của Đồi đâu, nên nếu bạn là người không thích dùng não khi đọc truyện mình thỉnh thoảng cũng thế, lười suy nghĩ lắm v thì hãy cứ yên tâm nha. Bối cảnh truyện là lúc thế giới đang bị đại dịch zombie tàn phá. Ngô Chí gặp zombie ngay ở trường học, mà lúc đó chỉ còn một nhóm người sống. Lúc đang chạy trốn, Ngô Chí gặp Diệp Thanh Linh. Ấn tượng của Ngô Chí về Diệp Thanh Linh rất mờ nhạt. Hắn tuy học cùng lớp với Ngô Chí, nhưng vì sức khỏe không tốt nên nghỉ thường xuyên, cũng ít giao tiếp với bạn bè. Điều khiến Ngô Chí ngạc nhiên là, không ngờ Diệp Thanh Linh lại vì sự sống còn của mình là nhảy xuống chỗ đám zombie đang há mồm chờ con mồi kia, tạo điều kiện cho Ngô Chí rời khỏi đó. Ngô Chí nghĩ Diệp Thanh Linh chết rồi. Mà Diệp Thanh Linh khoảnh khắc nhảy xuống dưới cùng với đám zombie kia, cũng nghĩ mình chết rồi. Nhưng giống như có kì tích xảy ra, Diệp Thanh Linh không chết. Thậm chí lúc Ngô Chí bị chị gái đã hóa thành zombie của mình cắn, hắn lại một lần nữa xuất hiện, cứu vớt Ngô Chí. Lúc này, quá trình “quyển dưỡng” bắt đầu. … Ngô Chí tỉnh lại, thấy mình ở một nơi xa lạ, không có ai khác ngoài Diệp Thanh Linh. Diệp Thanh Linh nói, thế giới không còn ai nữa, chỉ sót lại hai người bọn họ. Vì để đảm bảo an toàn, cả đời họ chỉ có thể ở trong tòa nhà ấy. Diệp Thanh Linh đã an bài ổn thỏa mọi thứ. Lúc Ngô Chí tỉnh lại, kho thức ăn, sách báo, phòng trò chơi… đều đầy đủ. Nếu như không phải đại dịch zombie vẫn đang hoành hành ngoài kia, họ thật giống như là đang đi nghỉ dưỡng. Diệp Thanh Linh ân cần chăm sóc Ngô Chí, Ngô Chí không cảm thấy có gì không đúng. Diệp Thanh Linh quan tâm Ngô Chí, Ngô Chí lại chẳng hề phát hiện ra. Cho đến một ngày kia, khi Ngô Chí tình cờ tìm thấy nhật ký của Diệp Thanh Linh mới hiểu được, thì ra người này lại thích mình nhiều năm như thế. Thậm chí tình yêu này không chỉ có cô chấp mà còn có cả điên cuồng. ________ XXXX năm X tháng XX ngày Hôm nay hình như hắn ngủ quên, lúc chạy tới vẻ mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, tóc cũng vểnh lên, thực đáng yêu. Ta luôn luôn bắt chính mình kiềm chế lực khiến người ta cho rằng ta rất kiêu ngạo, nhưng gặp mặt hắn dường như lúc nào cũng không đủ, tựa như bây giờ, ta không biết bỏ đi bao nhiêu thứ tình cảm dư thừa mới có thể khống chế được chính mình không đến chạm vào hắn. Ta bắt đầu cảm thấy ghen ghét, vẻ mặt đáng yêu như vậy của hắn như thế nào lại lộ ra trước mặt những người khác? Ta thực mâu thuẫn, ta hy vọng hắn có thể biết tự giác một chút, không cần luôn luôn ở trước mặt người lạ lộ ra bộ dáng làm cho người ta có cơ hội lợi dụng sơ hở, nhưng cũng hy vọng hắn vẫn có thể tiếp tục như vậy, bởi vì ta đối với hắn mà nói, ngay cả được coi là “Đồng học” cũng rất khó đi. . . . . . … XXXX năm X tháng XX ngày Ta không nghĩ rằng ta còn có thể sống mà viết đến trang nhật kí này, ta phi thường rõ ràng ánh mắt bọn họ nhìn ta là ánh mắt dành cho người sắp chết đi, tràn đầy sự thương hại, mà bây giờ đáy mắt bọn họ ngoài “Đây là kỳ tích” thì chính là đắc ý “Ta chứng kiến kỳ tích này” , sau đó lập tức hội biến thành thương xót cùng đồng cảm, thực nhàm chán. Đúng vậy, ta vẫn đang chiến đấu với tử thần. Vừa mới một giây trước, ta cho rằng ta sẽ chết đi, nhưng ta vẫn giãy dụa mà sống lại. Bởi vì ta không muốn chết. Ta không muốn chết ta không muốn chết ta không muốn chết. . . . . . viết kín ba trang . . . . . . Ta không muốn chết. Chết rồi thì không thể nhìn thấy hắn nữa, chết rồi thì không thể nghe được tiếng hắn nói, chết rồi thì không thể hô hấp chung với hắn dưới cùng một bầu trời, chết rồi thì không thể đi theo hắn, chết rồi thì không thể trộm thu thập thứ gì đó của hắn, nếu ta chết — hắn sẽ quên đi ta có vệt nước mờ. Vậy nên ta không muốn chết, ta không thể chết được, ta còn nghĩ muốn dùng đôi mắt này ngắm nhìn nụ cười của hắn, dùng tai nghe lời hắn nói, dùng mũi hô hấp chung với hắn dưới cùng một bầu trời, dùng miệng nhẩm kỹ tên của hắn, ta không muốn mất hắn, mặc dù hắn chưa bao giờ là của ta. Quá khứ coi thường mạng sống của mình, ta thật ngu xuẩn. Ta muốn hắn, thật sự hảo muốn hắn, muốn cùng hắn hòa làm một. Ta luyến tiếc hắn a, rất luyến tiếc hắn . Ta không hy vọng xa vời có thể có được hắn, ta chỉ muốn sống , chỉ cần sống là có thể nhìn thấy hắn. . . . . . . . . . . . XXXX năm X tháng XX ngày Cuối cùng cũng được xuất viện, nhưng là bởi vì bọn họ làm việc rất năng suất, chờ lúc ta đến được trường học thì đã muốn tan trường. Lớp học chỉ còn lại trực nhật sinh đang xóa bảng, ta không tin vào mắt mình, ta thấy tên ta cùng tên hắn được viết lên bảng. Đó là danh sách học sinh phải trực nhật ngày mai, bình thường là hai học sinh cùng làm, tên của hắn cách tên ta khá xa, ít có cơ hội trực nhật cùng nhau. Nghe trực nhật sinh kia nói người trực nhật cùng ta đang bệnh, cùng hắn đổi một lần. Ta thực sự xấu, ta thậm chí bắt đầu cầu khẩn cho những người trực nhật cùng ta mắc bệnh. Ta là cỡ nào thích hắn a, thích đến nỗi chỉ cần tên hai người viết cùng một chỗ liền thỏa mãn sắp chết đi. Ta bảo trực nhật sinh kia đi về, sau đó một mình ở trong lớp học, đem bảng lau thực sạch sẽ, tỉ mỉ, cầm bút chính tay viết tên của ta cùng hắn Ngô Chí, Diệp Thanh Linh. Cạnh tên của hai người ta vẽ một cái khung, ta thỏa mãn nhìn thấy hai cái tên bị giam cùng một chỗ, xém chút nữa rơi lệ. Ngô Chí, Diệp Thanh Linh, Ngô Chí, Diệp Thanh Linh… Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí, biết không? Trên đời này có một người tên Diệp Thanh Linh, thích hắn sắp chết đi. __________ Tiểu công trong truyện của Đồi lúc nào cũng khiến người ta vừa sợ vừa thương như vậy đó. Nếu như mạt thế không xảy đến, có lẽ Diệp Thanh Linh vĩnh viễn không thổ lộ được với Ngô Chí, cũng chỉ có thể âm thầm đứng đằng sau ngắm nhìn Ngô Chí. Mà Ngô Chí có lẽ sau khi tốt nghiệp sẽ rời khỏi nơi mà bọn họ được gọi là “đồng học” kia, đi con đường của riêng mình… Vì thế ngay khi có cơ hội, Diệp Thanh Linh tìm cách buộc Ngô Chí phải ở cùng một chỗ với mình. Như là để bọn họ ở tầng cao nhất, phá hủy toàn bộ tầng dưới của tòa nhà, khiến nơi đó “trong bất xuất, ngoại bất nhập”, gạt Ngô Chí rằng làm vậy để zombie không lên đây được. Ngô Chí sợ zombie, lại không biết Diệp Thanh Linh chính là người bị nhiễm virus mạnh nhất, các zombie khác còn phải sợ hắn, làm gì có chuyện hắn phải chạy trốn cơ chứ? Sau này Ngô Chí biết, nhưng cũng không rời khỏi Diệp Thanh Linh. Bọn họ có lẽ cứ như vậy sống với nhau vĩnh viễn… tương lai đó tươi đẹp biết bao. Nhưng mà Ngô Chí cuối cùng vẫn chỉ là con người. Năm tháng qua đi, Diệp Thanh Linh vẫn vậy, nhưng Ngô Chí dần dần già đi. Để níu giữ Ngô Chí, Diệp Thanh Linh từng nghĩ rất nhiều biện pháp, ví dụ như đưa virus vào cơ thể Ngô Chí. Thế nhưng Ngô Chí quá yếu, chỉ cần virus đi vào, cơ thể sẽ thối rữa, sẽ triệt để mất đi ý thức, không thể tỉnh táo như Diệp Thanh Linh. Vì thế Diệp Thanh Linh nghĩ tới một biện pháp cực đoan hơn thay toàn bộ cơ thể của Ngô Chí. _____________________ “Gan của ta không còn dùng được, hắn thay; đường ruột của ta bị nhiễm trùng; hắn thay; chân phải bị phong thấp; hắn thay; đôi mắt của ta bị lão hóa, hắn thay; Trái tim của ta tê liệt, hắn thay. . . . . . Hắc hắc, tiếp đó cột sống của ta cũng bại liệt, hắn sau đó đem tất cả bộ phận từ dưới cổ ta chặt đứt thay đổi — không, nói như này dễ hiểu hơn, hắn cắt đầu ta xuống, sau đó lắp lên một cái thân thể mới ha ha ha. . . . . .” Ngô Chí ngồi ở xe lăn bụm mặt cười to “Ngươi vĩnh viễn cũng vô pháp tưởng tượng được, khi ta bị hắn ôm vào một căn phòng mà xung quanh tất cả đều là ống thủy tinh, nhìn vào trong đó một khối lại một khối Ngô Chí ’ đang nổi lơ lửng khi đó cảm giác như thế nào! Hắn nói cho ta biết, con mẹ nó hắn nói cho ta biết Kia toàn bộ đều là nhân bản của ta, là vật liệu dự trữ cho thân thể ta, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Không đủ thì hắn còn có thể tiếp tục làm thêm!” Ngô Chí bị trói trên bàn mổ giẫy giụa đừng làm! Mẹ nó Diệp Thanh Linh ngươi dừng tay cho lão tử! Ngươi đây là xúc phạm ta ! Ngươi điên rồi sao — Người nọ đứng trong bóng tối, mím môi, lộ ra một cỗ quật cường điên cuồng ý tứ hàm xúc bất kể có phải dùng phương pháp gì, tôi đều sẽ để cậu sống sót.” _________________________________ Nhưng mà bất chấp mọi nỗ lực của Diệp Thanh Linh, cuối cùng Ngô Chí chết. Hắn không cứu được Ngô Chí, bản thân lại phải chịu đựng sự bất tử cô độc đến cùng cực. _________________________________ “Ngô Chí, gió nổi lên rồi.” Phốc, Diệp Thanh Linh cậu lại biến thành một con chim hình người phốc ha ha ha. . . . . . “Lạnh không?” Tôi cũng bị cậu gói thành bánh chưng rồi! Diệp Thanh Linh cởi áo khoác, đưa tới. “Mặc vào.” . . . . . . Diệp Thanh Linh cậu nghe không hiểu tiếng người a! “Tôi rất sợ, Ngô Chí, tôi không bao giờ ….muốn nhìn thấy cậu không còn độ ấm nữa.” . . . . . . Được! Con mẹ nó cậu sẽ giả bộ đáng thương! Tôi con mẹ nó liền ăn cậu ngay tại đây. “Cậu đã đã đáp ứng tôi, Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh đẩy xe lăn khẽ cười “Chúng ta lại vĩnh viễn cùng một chỗ.” Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo Diệp Thanh Linh tóc đen nhẹ nhàng, chúng nhìn chăm chú vào chiếc xe lăn trống rỗng chỉ có một kiện áo khoác vắt ở phía trên, thở dài mà lướt qua.” __________________ Khi đọc “Quyển dưỡng”, có lẽ bạn sẽ cảm thấy Diệp Thanh Linh biến thái, quá điên cuồng thậm chí Diệp Thanh Linh vì không muốn tách rời Ngô Chí mà đã ăn luôn cơ thể của cậu . Nhưng mà đồng thời cũng có thể cảm thấy hắn rất tội nghiệp. Diệp Thanh Linh chỉ cần Ngô Chí mà thôi, mà cuối cùng cũng không thể giữ Ngô Chí lại. Nếu bạn hỏi mình có hài lòng về “Quyển dưỡng” không, mình sẽ thành thực trả lời là có. Với một đứa vừa M vừa thích đọc si tình độc chiếm công vừa ưa ngược như mình thì “Quyển dưỡng” đáp ứng đầy đủ các yếu tố đó. Nếu có gì chưa vừa ý, theo cá nhân mình, chỉ có cách xưng hô của nhân vật. Trong bản edit, editor để hai người xưng “tôi” – “cậu”, mà mình thì lại thích “anh” – “em”, “tôi” – “em” hơn, nghe nó tình hơn khá nhiều. Nhưng nói chung lại, mình vẫn khá vừa ý với tác phẩm này. Nếu bạn muốn thử khẩu vị mới, có thể đọc thử “Quyển dưỡng” xem sao. Văn của Đồi có phong cách rất riêng, có lẽ sẽ đáp ứng được những bạn khẩu vị nặng đấy. D ———- Review by Đoàn Trang Tôi đã đọc bộ này khá lâu, nhưng khi nghĩ về nó, cảm xúc vẫn như ban đầu. Bạn tôi nói với tôi, “quyển dưỡng” quá đen tối. Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng một điều không thể thay đổi, nó đáng đọc. Phải không? Quyển dưỡng nói về tình yêu một đời của Ngô Chí. Không biết nữa, tôi không chắc nó phải tình yêu hay không? Hay chỉ là sự bám víu vào ánh sáng cuối cùng của một người đang trong tuyệt vọng. Mạt thế, gia đình và sự chết chóc… Nó quá sức với một thiếu niên dương quang như Ngô Chí. Ngô Chí là vậy, còn Diệp Thanh Linh? Có lẽ lúc đầu là tình yêu, nhưng sự tự ti và sự thầm lặng đã làm nó trở nên biến dị theo một cách u ám, điên rồ. Ồ, phải rồi, Diệp Thanh Linh không điên thì chẳng ai có tư cách ấy cả. Bệnh tim, yêu thầm; sự đau đớn tinh thần và thể xác bùng nổ bởi sự bất lực và vui sướng khi không thể bảo vệ tia sáng nhỏ nhoi trong đời, khi ấy tia sáng tưởng như chỉ có thể nhìn từ xa lại hoá ra vẫn quan tâm một phế vật là Diệp Thanh Linh, vẫn gần đến như vậy. Tia sáng kia là cả mặt trời của Diệp Thanh Linh từ giây phút đó. Tôi nghĩ có lẽ lúc Diệp Thanh Linh cho bọn tang thi xé xác đã chắc chắn trở về được. Một suy nghĩ điên rồ, đúng theo kiểu của họ Diệp kia. Sự thật cho thấy, hắn đánh cược quá đúng, một thương vụ mang về lợi nhuận kếch xù. Tỷ tỷ mất, Ngô Chí tan vỡ. Họ chở thành tia sáng của cả hai, thoả mãn nhu cầu của nhau. Ngô chí có được người bầu bạn. Diệp Thanh Linh có được Ngô Chí. Mọi chuyện đều rất ổn. Là một người điên rồ, Diệp Thanh Linh không nghi ngờ có một sự chiếm hữu rất mạnh, hắn biến Ngô Chí thành một con búp bê bảo vệ trong đôi cánh của mình, giấu diếm một cách khôn ngoan nhất. Một tang thi hoàng, quá dễ dàng để Ngô Chí sống bình yên. Tôi không nghĩ Ngô Chí vô chi, hắn chỉ đang tự gạt mình, tự giả tạo bám víu trong tia sáng duy nhất kia. Ngô Chí bỏ trốn, Diệp Thanh Linh điên cuồng. Bí mật đi ra ánh sáng. Bắt đầu cho sự u ám tột cùng. Hoặc không. Đoàn lính đánh thuê chết, Ngô Chí bệnh tật tàn phế. Ngô Chí không trách Diệp Thanh Linh, ai nói Ngô Chí không điên? Vật họp theo loài chưa bao giờ là sai. Họ sống và yêu nhau đến khi Ngô Chí già. Diệp Thanh Linh điên cuồng thay hết các bộ phận cơ thể lão hoá của Ngô Chí, trừ não. Rồi khi không thể thay được nữa, cái áo cô độc trên chiếc xe lăn là kết quả. Diệp Thanh Linh vẫn sống như vậy, vẫn luôn điên cuồng trong tình yêu y dành cho Ngô Chí, dù Ngô Chí không còn. Đó là sự trả giá của sự phản bội nhân loại Đồi bí mật gửi vào đó. Tag BE, nhưng tôi nghĩ không đáng buồn. Ai cũng có một giới hạn trong quỹ thời gian của mình. Cái tôi thích khi đọc truyện, cái kết không phải tất cả. Có lẽ sau đó, Diệp Thanh Linh đủ mạnh, xé rách thời không sửa đổi? Đó là 1 câu chuyện khác, ý nghĩa của fanpic mà. ————— Link Fang Qing Link Lam Link wattpad Lam Edit + Beta FANG QINGHôm đó là một buổi chiều, Ngô Chí vẫn nhớ như in cái thời tiết oi bức ấy. Bầu trời nơi xa u ám đến lạ, chút nắng gắt sót lại trên mái đó là một buổi chiều, lặng ngắt như tờ, chẳng nghe thấy tiếng ve kêu râm ran, tất thảy đều lắng sự tuyệt vọng thình lình ập phòng học vừa ồn vừa loạn, nhóm học sinh chen nhau chạy ra ngoài, những tiếng hét thảm thương chưa kịp thành câu đã bất lực nghẹn lại. Vài cánh tay nằm lôm côm ngay cửa phòng học, Ngô Chí hốt hoảng nhìn nhóm năm sáu học sinh đang chen chúc xô đẩy lẫn nhau, không ai nhường ai, liều mạng thò chân ra khỏi cửa phòng, cuối cùng kẹt thành một đống. Mặt đứa nào cũng vặn vẹo, tròng đen co rút, mắt trợn trừng như sắp lồi ra ngoài….vẻ mặt của sự sợ hãi cực gì thế này?Ngô Chí ngoái đầu nhìn vào phòng học theo bản năng, và trong chớp mắt ấy, cậu hình như đã trông thấy địa ngục … Đó, là kiếp nạn của loài vươn vãi khắp phòng học, nom như một bức tranh trừu tượng sống động, mà người cầm cọ vẽ, chính là con quái vật kia. Với thị lực của Ngô Chí, cậu đương nhiên thấy con gớm ghiếc ấy rất rõ ràng, chúng nó mặc đồng phục, thân thể mục rỗng, lớp da chết đỏ sậm như bùn nhão, bị lực hút của trái đất kéo xệ xuống. Tiếp đó “bẹp” một tiếng, lớp da dính dớp đó dán xuống sàn nhà, thứ mủ màu vàng xanh trong suốt chảy ra, Ngô Chí quét mắt qua, cảm giác buồn nôn cuộn trào mãnh quái vật chậm chạp di chuyển, như một đống thịt ôi thiu hòa trộn liên tục, chúng bước ra cửa, đám học sinh đang kẹt ở nơi đó rít lên thảm thiết, tiếng rít bén đến gai tai, đâm thẳng vào óc. Ngô Chí tỉnh mộng, vộ vã chạy tới, muốn hỗ trợ vươn tay ra đã bị mấy chục cánh tay chộp lấy, mọi người ai cũng gào lên, thét lấy thét để “Cứu mình! Cứu mình với!”“Các bạn trước tiên lui lại đi! Nhường nhịn một tí! Bạn học đứng phía sau kia lui xuống xíu nào, để người đứng phía trước có kẽ hở nhích sang, rồi từng người một bước ra…!” Tay Ngô Chí bị nắm đến đau điếng, cậu dồn sức muốn tách đám người sang hai bên, tạo thành một khe hở cho người khác dễ chui qua.“Lui cái con mẹ mày! Mày muốn bố mày lui vô mồm con quái vật đó chết thay hả! Đuỵt!” Người đứng sau chửi thề, vẫn không ngừng chen lấn muốn ra ngoài.“Má nó chứ!” Ngô Chí cũng giận lên, cậu vừa định nạt lại, thì khung cảnh dã man chợt lọt vào mắt cậu. Ngô Chí trợn trừng, trong đôi mắt cậu, hai bạn học nữ đứng cuối hàng loáng cái đã bị con quái vật kia móc não, máu và não bắn ra tung tóe. Cơ thể mất nửa đầu nghiêng nghiêng ngã ngã, ập vào học sinh đứng trước.…Con người sao có thể chết một cách dễ dàng đến thế?Trong giây phút ấy, Ngô Chí chợt nghĩ thế, cậu muốn cười thật lớn rồi phủ nhận sự thật học bị cái xác nửa đầu đè lên đang kêu gào thảm thiết, trợn mắt ngất xỉu. Nhóm học sinh điên lên, càng liều mạng chen ra ngoài. Sau đó lại có vài tiếng hét thê lương truyền đến, một bạn học nam bị dẫm bẹp dưới đất, các học sinh khác xô nhau chạy ra, ai cũng lo sợ mình là miếng mồi tiếp theo của quái vật“Má!”Ngô Chí bị đám học sinh chạy thoát thành công xô ngã ra đất, xuýt chút thì trật tay. Cậu còn chưa kịp bực mình, một mùi thối xộc thẳng vào mặt. Ngô Chí ngẩng đầu, cả cơ thể trong nháy mắt cứng lại, hình ảnh phản chiếu nơi đáy mắt không phải là con quái vật chậm chạp ban nãy, mà là thi thể đang thong thả bò dậy của bạn học nữ kia. “Bạn ấy” mất ½ cái đầu, khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây chi chít bọc mủ, bọc mủ bể ra để lộ phần thịt hôi thối, nước mủ tóe ra, tiếp tục một đợt lấy nhiễm mới. Chỉ trong chốc lát, mà bạn học nữ ấy đã giống hệt con quái vật Chí há hốc miệng, nhưng chẳng phát ra được tiếng nào…đây là lần đầu tiên cậu thể hội được cảm giác sợ đến không thốt nên lời, lồng ngực như ách lại. Đầu óc trống rỗng, chỉ có một vài chữ không ngừng lặp lại trong vật, thiệt mạng, thi thể, lây nhiễm,….xác sống…!Sự sợ hãi đột ngột ập đến làm tê liệt tư duy, Ngô Chí gần như bò dậy theo bản năng, muốn chạy trốn khỏi cơn ác mộng này. Có ai đó đang bấu lấy vạt áo của cậu, Ngô Chí quay lại nhìn, một bạn nam bị bạn học của mình xô ngã, chân trái bị gãy, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn mình….Bẹp, bẹp, là tiếng lớp da thối rữa chạm trên mặt đất lúc xác sống di chuyển, càng lúc càng gần, càng ngày càng to. Ngô Chí máy móc ngẩng đầu, chết lặng nhìn lũ xác sống gần trong gang tấc, thậm chí ngón tay của con đứng gần nhất chỉ cách chóp mũi của cậu có 4 phân.“Đừng bỏ mình…không…”Tiếng than khóc nhỏ dần bên Chí vùi đầu chạy. Cậu cố hết sức chạy, đóng lại các giác quan, đóng băng luôn cả suy nghĩ, không rõ bản thân chạy đi đâu, cũng không biết sẽ chạy tới lúc nào, dường như cả thế giới chỉ còn sót lại duy nhất 1 chữ “chạy”“…Ngô Chí!”Hai người đụng nhau cái ầm trên hành lang, cả hai đều ngã ra đất. Ngô Chí quỵ xuống, cú va mạnh bạo này kéo cậu khỏi cơn mê. Ngô Chí hốt hoảng lom lom nhìn nam sinh đối diện, người họ đang cúi đầu tìm kiếm thứ gì trên đất, cậu ta còn trắng hơn con gái mấy lần, Ngô Chí biết, vì đã lâu cậu ấy không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.“Diệp…Thanh Linh”Ngô Chí cũng không biết nói sao, cậu và Diệp Thanh Linh so với bạn học bình thường thì gần gũi hơn một tí. Chẳng hay có phải là nghiệt duyên không, mà từ nhỏ tới lớn Ngô Chí và Diệp Thanh Linh toàn ngồi cùng bàn với nhau, nhưng do Diệp Thanh Linh bị bệnh tim, nên ít khi đến trường, thành ra cả hai chưa hẳn là Thanh Linh tìm được cặp kính trên mặt đất, đôi kính ấy hơi to, che gần hết khuôn mặt của y, song vẫn có thể nhìn ra được các nét trên mặt y rất thanh tú.“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh đẩy mắt kính, khe khuất đôi mày đang chau. “Hành lang cấm chạy.”Vừa nghe thế, trong đầu Ngô Chí vô thức nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cổ họng chua lè, không biết là đang ghê tởm lũ quái vật kia, hay là ghê tởm một “cậu” thấy người chết nhưng không phía xa truyền đến tiếng động kinh tởm hệt như những con sâu mập bị bóp mạnh đến độ phun dịch xanh, Ngô Chí chẳng kịp giải thích, chộp lấy tay Diệp Thanh Linh chạy ù ra ngoài. “Mau thoát khỏi chỗ này!”Diệp Thanh Linh nom bất ngờ lắm, song không hề dãy dụa, theo Ngô Chí chạy khỏi phòng giáo đường, Ngô Chí ngắt ngứ kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Diệp Thanh Linh nghe, Diệp Thanh Linh lặng lẽ tiếp thu, không hề ngờ nghi. Lúc Ngô Chí miêu tả cặn kẽ hết thảy mọi việc xong, y còn lý trí đưa ra những lời nhận xét vô cùng thực tế.“Thứ đó có thể dùng tay không bóp nát sọ người, thế thì lực tác động phải gấp 20 lần nhân loại, tính truyền nhiễm rất cao, dự đoán là lây qua vị trí tiếp xúc.” Diệp Thanh Linh bình tĩnh đến khó hiểu, ngay cả khi chạm mặt một con xác sống trên đường, y cũng chẳng tỏ vẻ sợ sệt. Y chỉ chăm chú nhìn Ngô Chí, giọng nói đều đều như đang an ủi cậu. “Bọn nó vẫn có chỗ thiếu hụtNăng lực hành động.”Cũng nhờ sự bình tĩnh thái quá của Diệp Thanh Linh, mà Ngô Chí tỉnh táo thấy rõ, nom cái điệu sóng lớn không sờn của y, làm cậu cũng xuất hiện lỗi giác theo, cậu thầm nghĩ, đúng thế, lũ xác sống kia chẳng là cái đinh gì cả. Nói thật, Diệp Thanh Linh của hiện tại làm cậu bất ngờ lắm, Ngô Chí cứ ngỡ đây là lần đầu tiên mình gặp gỡ cậu bạn cùng bàn suốt 19 năm này. Trong ký ức của Ngô Chí, Diệp Thanh Linh lúc nào cũng nhập viện, y tái lắm, và ốm nữa, trông giống hệt mảnh thủy tinh mỏng manh dễ người chạy ra khỏi cổng trường, dọc hai bên đường, học sinh chen nhau chạy tán loạn. Những tiếng gào thảm thiết cứ vang lên liên hồi, có thể đoán được căn tin, tòa nhà tực nghiệm, vườn khoa kỹ và ký túc xá đều đã xuất hiện xác sống truyền Chí kéo Diệp Thanh Linh vào phòng bảo vệ, chú bảo vệ trực ban hôm nay đã biến đâu mất, trên bàn vẫn còn nửa tô mỳ ăn dở. Ngô Chí ấn công tắc, sau đó nói với Diệp Thanh Linh “Tôi định về nhà một chuyến, cậu thì sao?”“Tôi đi cục cảnh sát.” Diệp Thanh Linh bình thản đáp “Nơi đó là nơi quan sát tốt nhất.”Vậy nhà cậu thì sao…? Ngô Chí há miệng thở hồng hộc, không thốt nên lời, chỉ có thể cười bảo “Vừa hay cùng đường.”Diệp Thanh Linh không đáp, song hết sức cẩn thận nắm lấy tay Ngô Chí. QUYỂN DƯỠNG Thể loại Đam mỹ, mạt thế, hắc ám, vặn vẹo EDIT + BETA FANG QING Số chương 17 Virus xâm nhập vào trái đất, mạt thế ập xuống. Ngô Chí nhận ra, cậu sống mẹ nó quá là dễ chịu. Ngô Chí nói, Diệp Thanh Linh, mẹ nó anh tính nuôi nhốt em cả đời hả. …Ừa …Anh, thật đáng sợ. Reads 2,639Votes 398Parts 21Ongoing, First published Aug 22, 2022Table of contentsMon, Aug 22, 2022Wed, Aug 24, 2022Fri, Aug 26, 2022Sat, Aug 27, 2022Mon, Aug 29, 2022Fri, Sep 2, 2022Sat, Sep 3, 2022Mon, Sep 5, 2022Sun, Sep 11, 2022Sun, Sep 18, 2022Sat, Sep 24, 2022Wed, Oct 5, 2022Sun, Oct 9, 2022Thu, Oct 13, 2022Sun, Oct 16, 2022Sun, Oct 23, 2022Wed, Nov 16, 2022Sun, Dec 4, 2022Fri, Jan 13, 2023Sat, Jan 28, 2023Sun, May 28, 2023Tác giả Phế Phu Nhất Chỉ Thể loại Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, Tình cảm, Phong cách phương Tây, Ngọt sủng, Niên hạ, Chủ thụ, Nuôi dưỡng, Nhược công, HE Hiện đại - tổng hợp - Âu phong - ngọt sủng - niên hạ Giới thiệu bài viết Viết ở mặt trước hàng ngày văn, ít cốt truyện, có thể cảm thấy nhàm chán, vì vậy hãy cẩn thận khi vào hố So với huyết tộc, con người chắc chắn là sinh vật mỏng manh. Thân là hoàng tử duy nhất của huyết tộc, Elphins cho rằng anh ghét nhất những con người dễ bị tổn thương. Vào một ngày nọ, người quản gia trung thành nhất của anh nhặt được một con người, đó là một đứa trẻ. Elphins Loài người thật yếu ớt Elphins Cậu đừng khóc ...... Elphins Lại đây, ôm Mềm ngọt tiểu thiên sứ công × Ma cà rồng cha già kiêu ngạo thụ Uriah x Elphins Nuôi dưỡng, được sủng ái công, văn hàng ngày theo phong cách phương Tây, làm hết sức mình. ♨️❌🚫CẢNH BÁO🚫❌♨️ Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang khỏi bất cứ đâu, hãy làm người có văn minh và tôn trọng công sức của người khác, xin cảm ơn !!! Truyện chỉ được đăng trên Wattpad, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn 😠 Wattpad WinnyChan27533thụsủngcông

nuôi nhốt đam mỹ