Danh sách chương Bà xã à anh sai rồi mà Chương 1 1 Nó đang chạy bán sống bán chết về nhà đẻ thông báo cho bố mẹ biết :Cô được nhận học bổng của trường Grand. Chương 274: Nai con, buông lỏng một chút. Chương trước Chương tiếp. Cô cảm thấy rõ ràng anh đang tồn tại trong cơ thể mình, mỗi một lần mạch máu của anh đập nhịp nhàng đều khiến cho cô không nhịn được mà phát run, mỗi lần hô hấp, anh sẽ phấn chấn sau đó nhẹ nhàng K9zsGZ. Ai cũng đều hi vọng mình có một tình yêu ngọt ngào như những câu chuyện cổ tích, ai cũng mơ ước mình là nhân vật chính trọn vai diễn, được hưởng tất cả những ấm áp và ánh sáng hào quang. Chính vì thế, để kiếm tìm một tình yêu là việc làm vô cùng bức thiết. Anh là một đại thần, sở hữu nét đẹp hiếm có ai sánh bằng, giống như chàng trai trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình, rất đặc biệt. Một điều hiển nhiên, anh có rất nhiều người theo đuổi và thầm mến, trong đó có cả cậu. Một lần vô tình gặp gỡ, bén duyên cả đời. Cậu tình cờ gặp được anh, giây phút đó, cả thế giới của cậu coi anh là ánh sáng mặt trời. Cậu làm những việc mà anh thích làm, cậu muốn đôi chân mình có thể bước vào thế giới của anh. Cậu muốn cuộc đời của anh có hình bóng của cậu. Tình yêu, vốn dĩ chính là sức mạnh lớn lao nhất, là mục tiêu mà con người luôn hướng tới. Ngọt ngào tựa đường mật, không có đau khổ, chỉ có một thế giới màu hồng bao trùm lên hết thảy. Và dường như, chính tình yêu ấy đã tạo nên những giai điệu ngọt ngào bất diệt, chính tình yêu ấy đã vẽ nên cuộc đời tươi sáng của cậu. Cậu hi vọng, mình sẽ mãi hạnh phúc như vậy. Quan trường và thương trường như chiến trường, không có ai là bạn bè vĩnh viễn, nói trắng ra, mọi người vì quyền lợi, vì quyền thế nhiều hơn. Làm quan đôi khi còn là một loại kỹ thuật, cạnh tranh trí tuệ và thủ trên chiến trường không có thuốc súng này, không có ai là bạn anh mãi mãi, không ai mãi mãi đứng cùng một chiến tuyến với anh, có lẽ lúc đầu bắt tay hợp tác với anh, nhưng hồi đó chỉ là vì anh có giá trị lợi dụng đối với người khác, trên quan trường không có hợp tác vĩnh viễn, khi anh không còn có giá trị đối với người khác, thậm chí thân phận của anh bắt đầu đe dọa lợi ích của họ, đến lúc đó, có lẽ đó chính là lúc người nọ ra tay với Tô Dịch Thừa bị Lăng Xuyên Giang gọi vào phòng làm việc, Tô Dịch Thừa âm thầm có dự cảm, tuy là không xác định, nhưng mà cảm giác rất mãnh liệt.“Cốc cốc cốc.” Tô Dịch Thừa gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm hơi nghiêm nghị “vào đi.”Lúc này Tô Dịch Thừa mới đẩy cửa đi vào, đóng lại cửa phòng làm việc, đi về phía người đàn ông ngồi sau bàn làm việc kia, trầm giọng nói “Lăng thị trưởng, ngài tìm tôi.”Nghe thế Lăng Xuyên Giang mới ngẩng đầu, nhìn anh một cái, gật đầu với anh “ngồi đi.” Ý bảo anh tự ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Dịch Thừa không nói thêm gì, gật đầu, liền kéo cái ghế xoay ra ngồi Xuyên Giang để tập văn kiện trong tay xuống, sau đó tháo cái kính trên sống mũi xuống, thân thể tựa vào ghế dựa phía sau, nhàn nhạt hỏi “Dịch Thừa a, cậu làm cấp dưới của tôi đã bao lâu?”“Ba năm lẻ năm tháng.” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt trả lời, giọng nói không hề giao động, bình thản không nghe ra chút tâm tình Xuyên Giang gật đầu, giống như là có chút cảm khái nói “Thời gian trôi qua thật là nhanh a, nhớ ngày đó khi cậu vừa mới tham gia công tác, làm đại biểu cấp huyện lên thị ủy báo cáo, khi đó còn trẻ tuổi cái gì cũng không hiểu, mà bây giờ cậu đã có thể một mình đứng chặn đầu sóng, tự mình có thành tích trên công việc rồi, đoán là không cần chờ đến lúc tôi nghỉ hưu, thành tựu của cậu còn vượt cả tôi rồi.” Nhìn anh, ánh mắt của Lăng Xuyên Giang có loại thâm ý khác.“Lăng thị trưởng quá khen, tất cả đều là do thị trưởng đã cất nhắc.” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt trả lời, nhìn thẳng vào ông ta, vẻ mặt bình Xuyên Giang nửa cười lắc đầu, như là cảm khái nói “trước kia tôi cho là cậu và Lăng Nhiễm sẽ kết hôn, mà cậu vẫn luôn là người con rể mà tôi mong ước, thậm chí khi Lăng Nhiễm bỏ đi, tôi vẫn chưa từng từ bỏ ý nghĩ này.” Nói xong, hơi bất đắc dĩ cười cười “chỉ là, chỉ là không ngờ sự tình lại phát triển thành kết quả như thế này.”“Sự đời khó lường.” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt nói, vẻ mặt không bi không hỉ, thái độ đúng Xuyên Giang gật đầu, cảm khái “đúng là sự đời khó lường a!” Sau đó lại lắc đầu, nói “thôi, đừng nói những thứ này nữa.” Một lần nữa ngồi thẳng lên, cầm lấy cái kính ở trên bàn, đeo lên cho mình, vừa nói “văn kiện trên tỉnh đã xuống rồi, quyết định bổ nhiệm cậu đã đến tay tôi ngày hôm qua, xác định để cậu đảm nhiệm trưởng ban xây dựng’ ban khoa học kỹ thuật thành phố. Ngày kia thị ủy sẽ chính thức triệu tập hội nghị nhậm chức cho cậu và nghi thức khởi công dự án ban khoa học kỹ thuật thành phố.” Nói xong, liền đẩy tập giấy tờ trên bàn sang cho anh “xem một chút đi.”Tô Dịch Thừa nhận lấy, là giấy tờ bổ nhiệm chức vụ của anh, về sau anh liền từ trợ lý thị trưởng thăng lên thành trưởng ban xây dựng’ ban khoa học kỹ thuật thành phố, chức vụ ngang bằng với phó thị trưởng Giang Thành, cánh tay thứ hai người phó dưới người có cấp cao nhất danh chính ngôn thuận!Lăng Xuyên Giang nhìn anh, cười như không cười nói “sau này sẽ là thiên hạ của thanh niên các cậu rồi, mấy lão già chúng tôi nên nghỉ ngơi rồi.”Tô Dịch Thừa bình tĩnh nhìn ông một lúc lâu, cũng không có lên Tô Dịch Thừa về đến nhà, thấy An Nhiên ngồi ở phòng khách, miệng lầm bầm sắp rớt ra lớp mỡ rồi, mà trước trên bàn trà trước mặt cô, đặt một tờ giấy A4, chính là bản hiệp nghị vợ chồng’ cô in ra trước kia, chỉ là nội dung trong đó đã bị sửa đổi Dịch Thừa vừa nhìn tình thế như vậy, tất nhiên là hiểu rõ. Cười nhạt để cặp công văn trong tay xuống, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay muốn ôm An Nhiên, nhưng liền bị cô đẩy ra. Lạnh lùng xoay người nhìn anh, ngón tay chỉ hiệp nghị vợ chồng’ trên bàn trà, nói “có thể giải thích đây là chuyện gì xảy ra hay không!”Tô Dịch Thừa vô thức sờ sờ lỗ mũi cười nhạt, khẽ gọi “bà xã.” Tiến lên một tay ôm lấy cô, để mặc cô có đánh thế nào cũng không buông ra, vừa có chút ủy khuất nói “Vợ, nếu mà cứ theo hiệp nghị của em, anh sẽ nhịn đến hỏng mất.”An Nhiên nhìn anh trừng trừng, anh còn lý luận! Đẩy anh ra, đem tay chống nạnh, nói, “anh đây là ngụy biện!” Sau đó đưa tay cầm lấy bản hiệp nghị trên bàn trà, chỉ vào chữ nghỉ’ dư ra, nói “Anh nói đi, đây là anh thêm vào phải không, loại hành vi này của anh là lừa gạt, là lừa gạt ác ý!”Tô Dịch Thừa nhìn chữ nghỉ’ được mình thêm vào kia, tất nhiên là sẽ không nói cho cô biết đây là lúc đầu thừa dịp cô không chú ý mà thêm một chữ lên phía trên. Cười làm lành nói “Bà xã, buổi tối muốn ăn gì, anh làm cho em.”“Anh đừng nghĩ đánh trống lảng!” An Nhiên lạnh lùng nhìn anh, thái độ kiên quyết không chịu nhượng bộ, hôm nay thế nào cô cũng phải làm ra lẽ, nếu không ngày ngày cô sẽ bị anh mưu tính như vậy!Tô Dịch Thừa than thở, biết hôm nay sợ là tránh không thoát rồi, nhìn An Nhiên, có chút u oán nói “Vợ, nếu thật sự theo như hiệp nghị của em, thật là một tuần mới làm một lần, em không sợ anh nhịn hỏng sao?”Nghe anh nói trắng ra như thế, mặt An Nhiên thoáng cái nóng ran lên, vì nhiệt độ trên mặt cao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng bỗng chốc đỏ rực lên, thấp giọng mắng “đồ lưu manh.” Có chút tức giận nghiêng mặt thế, Tô Dịch Thừa lấn người lên, ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên bả vai cô, nói “Vợ, em sẽ không thật sự nhẫn tâm như thế làm anh nhịn hỏng chứ, như vậy em sẽ mất đi rất nhiều phúc lợi đó.”An Nhiên bị lời anh nói khiến cho xấu hổ, da mặt cô vốn mỏng, nhất là ở phương diện này, cô càng khó mở miệng, nên dùng sức đẩy anh ra, mặt đỏ đến gần như có thể nhỏ ra máu, đứng bậc dậy, oán hận nhìn anh nói “Tối nay ngủ phòng khách, đừng lên giường của em, xem anh có thể nhịn hỏng hay không!” Nói xong, đỏ mặt bỏ đi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng ngủ rầm —’ một tiếng cánh cửa nặng nề đóng Dịch Thừa sững sờ nhìn cánh cửa bị đóng lại kia, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cười ra tiếng. Cho là cô chỉ giận dỗi, dỗ dành là được rồi. Anh đứng dậy gõ gõ cánh cửa phòng đóng chặt kia “An Nhiên, mở cửa ra, anh thừa nhận sai lầm được không?”Một lúc lâu cũng không thấy người mở cửa, đến lúc giơ tay lên định gõ cửa một lần nữa, tay còn đang ở giữa không trung, thì cửa mở ra, nhưng khi Tô Dịch Thừa còn chưa kịp phản ứng, trên tay đột nhiên bị nhét một đống đồ, chỉ kịp nghe cô nói nhanh “cho anh!” Sau đó căn bản không đợi anh biết rõ chuyện gì xảy ra và thứ đồ trên tay là cái gì, cửa lại một lần nữa được đóng lại, ngăn cách anh ở bên Dịch Thừa sững sờ thật lâu mới phục hồi lại tinh thần, giờ mới chú ý tới đồ trong tay là đồ ngủ của mình, nhìn tình cảnh này, hiện tại Tô Dịch Thừa mới không thể không thừa nhận, An Nhiên nghiêm túc, mà anh thật sự bị vợ mình đuổi ra khỏi phòng!Ngày hôm sau, An Nhiên vặn vẹo cái cổ đi ra ngoài, trong phòng bếp, Tô Dịch Thừa đang tất bật làm bữa sáng cho hai người, thấy cô mở cửa đi ra ngoài, thì vui vẻ cười nói “Ngồi xuống trước đi, bửa sáng xong ngay bây giờ.” Nói xong lại quay đầu cầm xẻng bắt đầu lật đồ ăn trong nồi. Không đến một phút sau, anh lấy trứng tráng từ trong nồi ra, chia ra cho vào bát hai người. Lại xoay người rót cho cô cốc sữa tươi “nào, nhân lúc còn nóng ăn đi.”Ngồi ở trên ghế cao, An Nhiên miệng lẩm bẩm, mày nhíu chặt lại, một tay nắn nắn cái cổ đau nhức. Thói quen thật là đáng sợ, mới bao lâu, thậm chí cô đã quen không có anh bên cạnh là cô căn bản không ngủ được, hơn nữa không gối lên cánh tay anh ngủ, sáng nay thức dậy cô bi kịch phát hiện mình bị sái cổ rồi!Tô Dịch Thừa nhìn ra cô khó chịu, thả dao nĩa trong tay ra, ân cần tiến lên xoa bóp cái cổ đau nhức cho cô, vừa nhẹ giọng hỏi “thế nào, như vậy có thoải mái hơn không?”An Nhiên không nói chuyện, chẳng qua là khóe miệng kia khẽ cong lên thành độ cong đẹp mắt đã bán đứng cảm xúc lúc này của nhiên là Tô Dịch Thừa liếc thấy nụ cười trên khóe miệng cô, cũng không hỏi nhiều, động tác trên tay vẫn tiếp tục không ngừng xoa bóp cho cô thoải đồng hồ, sợ anh không kịp đi làm, tránh người ra, giọng nói có chút cứng ngắc “ăn sáng! Đến muộn chớ trách em làm muộn giờ của anh.”Tô Dịch Thừa cười, nghe vậy, lại trở về vị trí của mình, nhìn cô, rồi ăn một ngụm này An Nhiên thực sự nổi nóng rồi, trước khi đi làm, Tô Dịch Thừa muốn ôm hôn tạm biệt cô, nhưng cũng bị cô né tránh, nhìn anh, liền xoay người về phòng. Tô Dịch Thừa có chút không thú vị sờ sờ cái mũi, lần này dường như có chút khó khăn rồi, An Nhiên cáu kỉnh còn lớn hơn so với anh tưởng tượng, dỗ dành hình như không có tác này thật ra thì Tô Dịch Thừa có chút bận rộn, ngày mai sẽ diễn ra hội nghị nhậm chức của anh, đồng thời cũng là ngày chính thức khởi công xây dựng ban khoa học kỹ thuật thành phố, cho nên hôm nay anh có vài tài liệu phải chuẩn bị, cùng với viết bản thảo diễn thuyết ngày mai, ngoài ra vì ngày mai chính thức khởi động dự án ban khoa học kỹ thuật thành phố, cho nên các hạng mục đấu thầu liên quan cũng phải bắt đầu, vì thế trong thời gian kế tiếp, phỏng chừng anh sẽ vô cùng bận rộn, đây là cái giá phải trả cho chức vụ cao.“Cốc cốc cốc.” Thư ký Trịnh gõ cửa đi vào, cầm lấy tài liệu mà Tô Dịch Thừa vừa bảo anh chuẩn bị, cung kính đưa lên, nói “Tô phó thị, đây là tài liệu anh cần.”Tô Dịch Thừa đưa tay nhận lấy, khi thư ký Trịnh xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên cất tiếng gọi lại “thư ký Trịnh, chờ một chút.”Thư ký Trịnh xoay người, nhìn anh, hỏi “phó thị còn có gì căn dặn.” Một bộ dạng chờ chực sai Dịch Thừa nhớ tới bộ dạng khó chịu lúc sáng của cô gái nhỏ ở nhà kia, tối nay anh cũng không muốn lại phải ngủ phòng khách. So với phòng khách lạnh như băng kia, anh vẫn cảm thấy ôm cô sẽ khiến mình yên ổn hơn nhiều.“Khụ khụ.” Ho nhẹ, Tô Dịch Thừa hơi hơi ngại ngùng, dù sao anh cũng không có kinh nghiệm trong chuyện như vậy, nhưng mà vì phúc lợi buổi tối của mình, anh vẫn là có chút mất tự nhiên mở miệng hỏi “Thư ký Trịnh, cậu có bạn gái chứ!” Anh nhớ được thư ký Trịnh đi theo anh hơn ba năm rồi, từ khi anh được điều động làm trợ lý thị trưởng tới nay, cậu ta vẫn là thư ký của anh. Anh nhớ cậu ta từng nói với anh, cậu ta có bạn gái.“Ách.” Thư ký Trịnh vốn tưởng là anh có công việc gì muốn phân cho anh ta làm, lại không ngờ anh hỏi vấn đề riêng tư như vậy, sửng sốt, rồi mới gật đầu, đáp lại “vâng, có, có vấn đề gì sao?” Cũng không thể là có quy định mới nhất gì nói đi làm là không thể kết giao bạn gái chứ!“Vậy giữa hai người từng có mâu thuẫn chứ?” Tô Dịch Thừa hỏi, anh chuẩn bị học hỏi kinh nghiệm từ cấp dưới thư ký Trịnh.“Ách, ở chung một chỗ đã lâu, ít nhiều luôn có chút mâu thẫn xung đột.” Mặc dù khó hiểu sao anh lại hỏi thế, thư ký Trịnh vẫn nói thực.“Vậy cậu sẽ làm thế nào?” Tô Dịch Thừa nhìn cậu ta hỏi có chút vội vàng, làm thế nào mới là vấn đề mấu chốt mà anh muốn hỏi hôm nay!Thư ký Trịnh cũng không ngu ngốc, nhìn anh thử hỏi “Tô trợ lý, anh và bà xã cãi nhau?” Nếu không sao anh lại hỏi anh những thứ này! Nhưng mà anh có hơi ngạc nhiên, Tô trợ lý ôn nhuận nho nhã như vậy, trên mặt luôn nở nụ cười, tính cách lại dịu dàng chăm sóc rất nhiều, người đàn ông như thế sao lại cãi nhau với vợ mình chứ?Tô Dịch Thừa ho sặc lên vì lời của cậu ta “khụ khụ.” Ho nhẹ mấy tiếng, nói “coi, coi như là thế đi. Cậu nói trước đi trong tình huống như thế cậu thường làm thế nào?”Cong cong môi, cố gắng để mình không cười ra tiếng, thư ký Trịnh hơi nghiêm trang nói “vậy phải xem là lỗi của ai, nếu là lỗi của anh, vậy đầu tiên là phải nói xin lỗi.”“Nói xin lỗi?” Hình như là không có tác dụng a! Tô Dịch Thừa nghĩ thầm.“Người ta nói, xin lỗi giữa trong tình yêu cũng là một loại tri thức, đó cũng phải có phương pháp.” Nói đến cái này thư ký Trịnh như là rất có kinh nghiệm, kéo cái ghế trước mặt anh, đặt mông ngồi xuống. “Phụ nữ là động vật rất hẹp hòi, bất kể là ai sai, ở trong tử điển của họ, sai mãi mãi là đối phương, mà các cô ấy vĩnh viễn luôn đúng. Cho nên đừng truy cứu xem đúng sai, chủ động nhận sai với các cô ấy mới là việc quan trọng hàng đầu. Mặt khác, tất cả phụ nữ đều thích lãng mạn, nếu khi anh xin lỗi cộng thêm một bó hoa hồng xinh xắn, sự chú ý của bọn họ sẽ dành cho bó hoa hồng trong tay anh, do đó có thể dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của anh. Tất nhiên sau khi tặng hoa nhất định phải đưa cô ấy ra ngoài ăn một bữa cơm ngon. Đi một nhà hàng tây tương đối hữu tình, hai người ăn tối dưới ánh nến, cùng với rượu đỏ là hoàn mỹ rồi, tối hôm đó các cô ấy có thể quên hết tất cả những thứ khó chịu.” Thư ký Trịnh kết thúc câu chuyện, nghe giống như một bản báo cáo.“Vậy theo như cậu nói buổi tối tôi về phải mua hoa trước?” Tô Dịch Thừa hỏi.“Đúng, chọn cái cô ấy thích, nếu mà chọn cái cô ấy không thích thì coi như là toi công rồi.” Thư ký Trịnh Dịch Thừa gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm “thì ra là nói xin lỗi còn cần kiến thức như vậy.” Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, ngẩng đầu nhìn chằm chằm thư ký Trịnh hỏi “thư ký Trịnh, cậu thường xuyên làm sai chuyện sao?” Nếu không sao cậu ta lại biết rõ mà nói ký Trịnh có chút mất tự nhiên, hơi chột dạ nói “cái này, cái này bất kể là lỗi của người nào thì cũng là lỗi của đàn ông, làm đàn ông cần rộng lượng chút, không thể quá chi li.”Tô Dịch Thừa nhìn anh một chút, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ khi truyền thụ xong tất cả kỹ xảo xin lỗi xong, thư ký Trịnh nhìn anh hơi tò mò, bát quái hỏi “Trợ lý, giữa hai người có mâu thuẫn gì a?” Anh ta vẫn cảm thấy tuy là Tô Dịch Thừa bắt đầu cuộc hôn nhân này hơi qua loa, nhưng mà nhìn thái độ của anh với vợ, thì nhìn ra được bọn họ sống chung rất hòa hợp, hơn nữa dường như anh rất yêu vợ mình, trước đây hầu như ngày nào cũng đưa đón vợ mình đi Dịch Thừa còn đang suy nghĩ những bước xin lỗi mà thư ký Trịnh nói, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhàn nhạt cười nói “cậu rất rảnh rỗi sao? Nếu rất rảnh tôi không ngại phân công thêm chút việc cho cậu.” Thư ký Trịnh đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, rõ ràng là Tô Dịch Thừa đang cười nói với anh, nhưng anh cảm thấy anh ta như thế còn đáng sợ hơn so với lúc anh nghiêm túc, vội vàng khoát tay, nói “cái kia, cái kia tôi còn mấy tài liệu chưa làm xong, tôi, tôi ra ngoài trước đã.” Nói xong cũng không đợi anh mở miệng đáp lại, vội vàng trốn chạy ra khỏi phòng làm việc của phía sau bàn làm việc Tô Dịch Thừa cười như không cười, suy nghĩ tỉ mỉ cái gọi là phương pháp nói xin lỗi mà thư kỹ Trịnh vừa mới truyền thụ tối tan tầm, Tô Dịch Thừa quyết định nghe theo phương pháp nói xin lỗi của thư ký Trịnh. Chạy xe tới tiệm hoa tươi ở góc đường, bảo người bán hàng gói cho một bó hoa hồng xinh đẹp nhất, mà khi từ cửa hàng hoa quay ra vừa vặn nhìn thấy một vài tấm thiệp rất thú vị bày trên quầy hàng, cho nên liền bảo người ta lấy ra, cầm bút, nghiêm túc viết gì đó trên tấm bó hoa trên đường lần này là lần thứ hai, lần trước là khi chuẩn bị cầu hôn với Lăng Nhiễm vào bảy năm trước, dưới sự đề nghị của Diệp Tử Ôn anh chuẩn bị nhẫn kim cương cầu hôn, còn đặc biệt mua bó hoa, nhưng dù là như thế, ôm một bó hoa to thế này đi trên đường, anh vẫn cảm thấy không được tự nhiên, mấy lần còn có xúc động muốn nhét bó hoa vào trong lòng Diệp Tử Ôn. Nhưng không biết tại sao lần này thậm chí anh còn có cảm giác muốn nhảy tung tăng, anh mong chờ bộ dạng khi An Nhiên nhìn thấy anh cầm hoa đến trước mặt cô, sẽ khóc? Hay là cười đây?Ngay tại lúc Tô Dịch Thừa đang đi nhanh đến bãi đỗ xe, đột nhiên phía sau xuất hiện một thân ảnh, suýt nữa đã làm rơi hoa trong tay anh, may mắn anh phản ứng nhanh, mau chóng né tránh, nhưng mà dù tránh được, người nọ vẫn không cẩn thận đụng vào bó hoa, mà tấm thiệp kẹp ở giữa lại không khéo rơi khi Tô Dịch Thừa nhìn thấy rõ người trước mắt, không khỏi nhíu nhíu mày “Dịch Kiều!”Tô Dịch Kiều ngẩng đầu, trên mặt dường như vẫn còn vết nước mắt, nhìn thấy Tô Dịch Thừa cũng rất bất ngờ “anh!”“Em làm sao vậy? Khóc hả?” Tô Dịch Thừa cũng không bỏ sót nước mắt chưa kịp khô trên mặt cô.“Ách.” Tô Dịch Kiều sửng sốt, vội vàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, gượng cười giải thích “Không, không có, vừa rồi có hạt cát rơi vào mắt.”Tất nhiên là Tô Dịch Thừa biết cái cớ của cô kém đến mức nào, nhưng mà cô không muốn nói, anh tự nhiên cũng không ép hỏi, chỉ nhàn hỏi “không sao chứ?” Thanh âm không cao, nhưng giọng nói lộ ra sự quan tâm nồng anh lo lắng cho mình, Tô Dịch Kiều trương ra khuôn mặt thật tươi tắn, hắng giọng nói “không có chuyện gì, một lát là tốt rồi!”Tô Dịch Thừa gật đầu, có chút sủng nịnh đưa thay sờ sờ đầu này Tô Dịch Kiều mới chú ý tới bó hoa hồng to trong tay anh, tò mò hỏi “anh, bó hoa hồng to thế, hôm nay là ngày kỉ niệm của anh và chị dâu sao?”Tô Dịch Thừa hơi mất tự nhiên, cong cong môi, gật đầu, nói “đúng, là ngày kỷ niệm.” So sánh với cái này, chung quy so với để em gái biết anh chọc giận chị dâu, bây giờ đang chuẩn bị đi nhận lỗi còn tốt hơn!Tô Dịch Kiều nhìn anh có chút mới lạ, buồn cười nói “nhìn không ra nha, từ khi nào anh trở nên hiểu được việc lãng mạn thế này rồi?”Không khách khí vỗ cái đầu nhỏ của cô một cái, Tô Dịch Thừa tức giận nói “không biết lớn nhỏ.” Giơ tay lên lại nhìn thời gian một chút, nói “được rồi, anh đi trước, chị dâu em còn đang chờ anh ở nhà đây.”Tô Dịch Kiều nhìn anh có chút mập mờ, nói “cố gắng nha, không chỉ có mẹ chờ ôm cháu trai trưởng, em cũng đang chờ làm cô đây.”Tô Dịch Thừa vừa bực mình vừa buồn cười, không nói tiếp, trực tiếp xoay người chuẩn bị đi về phía chiếc xe ở bên ngoài.“Ha ha ha.” Tô Dịch Kiều cười to, xoay người cũng chuẩn bị thì vừa vặn nhìn thấy tấm thiệp rơi trên mặt đất, nhặt lên, mở ra xem, cô nhận được chữ trên tấm thiệp, là của anh cô, nhưng mà nội dung trên thiệp không khỏi làm cô trừng to mắt.Bà xã — thật xin lỗi!’Đến khi Tô Dịch Thừa ôm hoa về đến nhà, thấy trong phòng khách trống rỗng không bóng người, thay dép vào nhà, vừa đi vừa nhẹ giọng gọi “An Nhiên?”Nghe tiếng, An Nhiên từ trong thư phòng đi ra ngoài, mặc đồ ở nhà, tóc ngang vai buông xõa, thấy anh ôm bó hoa hồng to đi vào, trên mặt cũng không có quá nhiều bất ngờ và vui mừng, chẳng quả chỉ cười như không cười nhìn anh, như là đã sớm biết anh sẽ ôm hoa trở Dịch Thừa ôm hoa đi về phía cô, vừa định mở miệng nói câu xin lỗi đã chuẩn bị dọc đường đi, lại không ngờ đã bị cô đoạt trước.“Hoa là tặng cho em sao?” An Nhiên nhàn nhạt hỏi, nụ cười trên khóe miệng cũng rất nhạt, cười như không Dịch Thừa gật đầu, vừa định mở miệng, “cái kia ——”Chỉ thấy An Nhiên đưa tay trực tiếp nhận lấy hoa trong tay anh, nói “cám ơn, rất đẹp.” Nói xong, cố ý tìm tìm giữa bó hoa, sau đó đúng là không tìm được, thì ngẩng đầu hỏi anh “tấm thiệp ở trên đâu?”“Ách.” Tô Dịch Thừa sửng sốt, tiến lên nhìn bó hoa một chút, tấm thiệp phía trên anh đặc biệt kẹp lên quả thực là không thấy, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn An Nhiên, nghi hoặc hỏi “Làm sao em biết!” Dường như cô đã sớm biết tất cả, cho nên không có chút bất ngờ và ngạc Nhiên nhìn anh, ôm hoa ngồi lên trên ghế sô pha, mở miệng nói “Vừa rồi mẹ gọi điện thoại tới đây, hỏi có phải chúng ta cãi nhau không, nói anh mua một bó hoa to, trên đó còn có tấm thiệp viết lời xin lỗi với em.”“Mẹ sao bà —” đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi trên đường về đụng vào Dịch Kiều, sau đó tất cả đều sáng tỏ rồi, đoán chừng lúc đó mình làm rơi tấm thiệp, sau đó bị nha đầu Dịch Kiều kia nhặt được đi, rồi lắm mồm nói cho mẹ!Nhìn An Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha ngửi ngửi mùi hoa, Tô Dịch Thừa cũng ngồi xuống cạnh cô, đưa tay khoác lên bả vai cô, cười đùa có chút vô lại nói “bà xã, đừng tức giận nữa có được không.”An Nhiên nhìn anh một cái, phủi cái tay đặt lên bản vai cô ra, nhìn anh chằm chằm, giảo hoạt nói “Không có thiệp, không chấp nhận lời xin lỗi.” Nói xong, ôm bó hoa liền đứng dậy rời đi. Khoảng thời gian hiện giờ anh thường xuyên đi sớm về khuya công việc khá bận bịu. Bạn vẫn y hệt như trước ở nhà làm tốt việc bếp núc. Từ việc nấu ăn, giặt đồ, lau nhà,... Tất cả mọi thứ bạn đều làm hết mục đích chính là không để bản thân có thời gian suy nghĩ hay nhớ đến anh nhưng con người là một loài vật rất kì lạ càng muốn quên lại càng không quên được, càng muốn không nhớ lại càng phải nhớ. Tấm khăn lau bàn bị bạn vò nát không một chút thương tiếc, tính đến hôm nay bạn đã không gặp anh khoảng 1 tuần rồi. Tin nhắn đã soạn chỉ còn công đoạn ấn gửi, bạn thở dài mệt mõi ấn xoá. Ngày nào cũng như vậy, bạn đều nhắn tin cho anh biết bạn ổn nhưng hôm nay lại khác bạn không muốn nói dối anh về cuộc sống tâm tối hiện giờ của bạn khi không có anh ở bên cạnh nữa. Điện thoại hết pin sập nguồn bạn cũng chả thèm sạc, cách ly hoàn toàn với cuộc sống bên ngoài "JungKook...? Anh đừng đi, đừng bỏ rơi em" Bạn giật mình thức giấc, hoá ra chỉ là ác mộng. Nhìn sang bên cạnh lại phải thở dài đã 2 giờ sáng...JungKook vẫn chưa về. Bạn là loại người khi ngủ thì không được đánh thức nếu không sẽ không ngủ lại được. Đứng lên đi ra sau bếp bạn nấu chút mì tôm để ăn dù gì cũng đã nhịn đói một ngày rồi. Cơn đau bao tử sẽ không chịu đựng được "T/b, khuya rồi sao em vẫn còn thức?" Đôi đũa trên tay chợt khựng lại, JungKook về rồi "Đang ăn mì?" JungKook không thích bạn ăn mì nếu nói nặng hơn là rất ghét. Anh bảo mì gói không tốt cho sức khoẻ, không nên ăn quá nhiều hoặc là tuyệt đối không được ăn nhưng hôm nay bạn lại làm một điều mà JungKook vô cùng ghét, một điều cấm kị "Không phải anh đã bảo với em ít ăn mì rồi sao? Hôm nay sao lại ăn? Đừng nói là tối nay em chưa ăn gì đấy nhé" "Là cả ngày hôm nay... " "Em thật sự là làm anh tức chết mà" Thấy JungKook có vẻ không vui, bạn mang theo chút oan ức, giận dỗi liền nói "Em muốn ăn gì là quyền của em, không ăn cũng là quyền của em. Cho dù có bị thương hay chết đi cũng không liên quan đến anh, anh đừng vì sợ liên luỵ mà quan tâm em" "Em ở nhà của anh, là người của anh. Sống hay chết đều là do anh định đoạt, em không có quyền làm bản thân em bị thương nghe rõ không?" "Anh... Anh chỉ giỏi ức hiếp em" Bạn oà khóc như một đứa trẻ lên ba vốn dĩ ban đầu là muốn JungKook an ủi, ai ngờ con người anh lại lãnh đạm đến vậy, một câu thương nhớ cũng không có. Thật sự là làm bạn đau lòng không còn cách nào khác đành dùng chiêu cuối cùng "nước mắt cá sấu". JungKook liền ôm bạn vào lòng, giọng điệu nhỏ nhẹ hơn. Quả thật là hiệu nghiệm nha ~ "Đừng khóc, anh xin lỗi. T/b, đừng khóc nữa, anh sai rồi" "Em sẽ rời khỏi ngôi nhà này như thế em sẽ được tự do" "Không được, em giận thì có thể mắng anh, đánh anh...nhưng tuyệt đối không cho phép em rời xa anh nửa bước vì anh sẽ nhớ bà xã lắm... " Quan trường và thương trường như chiến trường, không có ai là bạn bè vĩnh viễn, nói trắng ra, mọi người vì quyền lợi, vì quyền thế nhiều hơn. Làm quan đôi khi còn là một loại kỹ thuật, cạnh tranh trí tuệ và thủ trên chiến trường không có thuốc súng này, không có ai là bạn anh mãi mãi, không ai mãi mãi đứng cùng một chiến tuyến với anh, có lẽ lúc đầu bắt tay hợp tác với anh, nhưng hồi đó chỉ là vì anh có giá trị lợi dụng đối với người khác, trên quan trường không có hợp tác vĩnh viễn, khi anh không còn có giá trị đối với người khác, thậm chí thân phận của anh bắt đầu đe dọa lợi ích của họ, đến lúc đó, có lẽ đó chính là lúc người nọ ra tay với Tô Dịch Thừa bị Lăng Xuyên Giang gọi vào phòng làm việc, Tô Dịch Thừa âm thầm có dự cảm, tuy là không xác định, nhưng mà cảm giác rất mãnh liệt.“Cốc cốc cốc.” Tô Dịch Thừa gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm hơi nghiêm nghị “vào đi.”Lúc này Tô Dịch Thừa mới đẩy cửa đi vào, đóng lại cửa phòng làm việc, đi về phía người đàn ông ngồi sau bàn làm việc kia, trầm giọng nói “Lăng thị trưởng, ngài tìm tôi.”Nghe thế Lăng Xuyên Giang mới ngẩng đầu, nhìn anh một cái, gật đầu với anh “ngồi đi.” Ý bảo anh tự ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Dịch Thừa không nói thêm gì, gật đầu, liền kéo cái ghế xoay ra ngồi Xuyên Giang để tập văn kiện trong tay xuống, sau đó tháo cái kính trên sống mũi xuống, thân thể tựa vào ghế dựa phía sau, nhàn nhạt hỏi “Dịch Thừa a, cậu làm cấp dưới của tôi đã bao lâu?”“Ba năm lẻ năm tháng.” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt trả lời, giọng nói không hề giao động, bình thản không nghe ra chút tâm tình Xuyên Giang gật đầu, giống như là có chút cảm khái nói “Thời gian trôi qua thật là nhanh a, nhớ ngày đó khi cậu vừa mới tham gia công tác, làm đại biểu cấp huyện lên thị ủy báo cáo, khi đó còn trẻ tuổi cái gì cũng không hiểu, mà bây giờ cậu đã có thể một mình đứng chặn đầu sóng, tự mình có thành tích trên công việc rồi, đoán là không cần chờ đến lúc tôi nghỉ hưu, thành tựu của cậu còn vượt cả tôi rồi.” Nhìn anh, ánh mắt của Lăng Xuyên Giang có loại thâm ý khác.“Lăng thị trưởng quá khen, tất cả đều là do thị trưởng đã cất nhắc.” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt trả lời, nhìn thẳng vào ông ta, vẻ mặt bình Xuyên Giang nửa cười lắc đầu, như là cảm khái nói “trước kia tôi cho là cậu và Lăng Nhiễm sẽ kết hôn, mà cậu vẫn luôn là người con rể mà tôi mong ước, thậm chí khi Lăng Nhiễm bỏ đi, tôi vẫn chưa từng từ bỏ ý nghĩ này.” Nói xong, hơi bất đắc dĩ cười cười “chỉ là, chỉ là không ngờ sự tình lại phát triển thành kết quả như thế này.”“Sự đời khó lường.” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt nói, vẻ mặt không bi không hỉ, thái độ đúng Xuyên Giang gật đầu, cảm khái “đúng là sự đời khó lường a!” Sau đó lại lắc đầu, nói “thôi, đừng nói những thứ này nữa.” Một lần nữa ngồi thẳng lên, cầm lấy cái kính ở trên bàn, đeo lên cho mình, vừa nói “văn kiện trên tỉnh đã xuống rồi, quyết định bổ nhiệm cậu đã đến tay tôi ngày hôm qua, xác định để cậu đảm nhiệm trưởng ban xây dựng’ ban khoa học kỹ thuật thành phố. Ngày kia thị ủy sẽ chính thức triệu tập hội nghị nhậm chức cho cậu và nghi thức khởi công dự án ban khoa học kỹ thuật thành phố.” Nói xong, liền đẩy tập giấy tờ trên bàn sang cho anh “xem một chút đi.”Tô Dịch Thừa nhận lấy, là giấy tờ bổ nhiệm chức vụ của anh, về sau anh liền từ trợ lý thị trưởng thăng lên thành trưởng ban xây dựng’ ban khoa học kỹ thuật thành phố, chức vụ ngang bằng với phó thị trưởng Giang Thành, cánh tay thứ hai người phó dưới người có cấp cao nhất danh chính ngôn thuận!Lăng Xuyên Giang nhìn anh, cười như không cười nói “sau này sẽ là thiên hạ của thanh niên các cậu rồi, mấy lão già chúng tôi nên nghỉ ngơi rồi.”Tô Dịch Thừa bình tĩnh nhìn ông một lúc lâu, cũng không có lên Tô Dịch Thừa về đến nhà, thấy An Nhiên ngồi ở phòng khách, miệng lầm bầm sắp rớt ra lớp mỡ rồi, mà trước trên bàn trà trước mặt cô, đặt một tờ giấy A4, chính là bản hiệp nghị vợ chồng’ cô in ra trước kia, chỉ là nội dung trong đó đã bị sửa đổi Dịch Thừa vừa nhìn tình thế như vậy, tất nhiên là hiểu rõ. Cười nhạt để cặp công văn trong tay xuống, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay muốn ôm An Nhiên, nhưng liền bị cô đẩy ra. Lạnh lùng xoay người nhìn anh, ngón tay chỉ hiệp nghị vợ chồng’ trên bàn trà, nói “có thể giải thích đây là chuyện gì xảy ra hay không!”Tô Dịch Thừa vô thức sờ sờ lỗ mũi cười nhạt, khẽ gọi “bà xã.” Tiến lên một tay ôm lấy cô, để mặc cô có đánh thế nào cũng không buông ra, vừa có chút ủy khuất nói “Vợ, nếu mà cứ theo hiệp nghị của em, anh sẽ nhịn đến hỏng mất.”An Nhiên nhìn anh trừng trừng, anh còn lý luận! Đẩy anh ra, đem tay chống nạnh, nói, “anh đây là ngụy biện!” Sau đó đưa tay cầm lấy bản hiệp nghị trên bàn trà, chỉ vào chữ nghỉ’ dư ra, nói “Anh nói đi, đây là anh thêm vào phải không, loại hành vi này của anh là lừa gạt, là lừa gạt ác ý!”Tô Dịch Thừa nhìn chữ nghỉ’ được mình thêm vào kia, tất nhiên là sẽ không nói cho cô biết đây là lúc đầu thừa dịp cô không chú ý mà thêm một chữ lên phía trên. Cười làm lành nói “Bà xã, buổi tối muốn ăn gì, anh làm cho em.”“Anh đừng nghĩ đánh trống lảng!” An Nhiên lạnh lùng nhìn anh, thái độ kiên quyết không chịu nhượng bộ, hôm nay thế nào cô cũng phải làm ra lẽ, nếu không ngày ngày cô sẽ bị anh mưu tính như vậy!Tô Dịch Thừa than thở, biết hôm nay sợ là tránh không thoát rồi, nhìn An Nhiên, có chút u oán nói “Vợ, nếu thật sự theo như hiệp nghị của em, thật là một tuần mới làm một lần, em không sợ anh nhịn hỏng sao?”Nghe anh nói trắng ra như thế, mặt An Nhiên thoáng cái nóng ran lên, vì nhiệt độ trên mặt cao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng bỗng chốc đỏ rực lên, thấp giọng mắng “đồ lưu manh.” Có chút tức giận nghiêng mặt thế, Tô Dịch Thừa lấn người lên, ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên bả vai cô, nói “Vợ, em sẽ không thật sự nhẫn tâm như thế làm anh nhịn hỏng chứ, như vậy em sẽ mất đi rất nhiều phúc lợi đó.”An Nhiên bị lời anh nói khiến cho xấu hổ, da mặt cô vốn mỏng, nhất là ở phương diện này, cô càng khó mở miệng, nên dùng sức đẩy anh ra, mặt đỏ đến gần như có thể nhỏ ra máu, đứng bậc dậy, oán hận nhìn anh nói “Tối nay ngủ phòng khách, đừng lên giường của em, xem anh có thể nhịn hỏng hay không!” Nói xong, đỏ mặt bỏ đi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng ngủ rầm —’ một tiếng cánh cửa nặng nề đóng Dịch Thừa sững sờ nhìn cánh cửa bị đóng lại kia, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cười ra tiếng. Cho là cô chỉ giận dỗi, dỗ dành là được rồi. Anh đứng dậy gõ gõ cánh cửa phòng đóng chặt kia “An Nhiên, mở cửa ra, anh thừa nhận sai lầm được không?”Một lúc lâu cũng không thấy người mở cửa, đến lúc giơ tay lên định gõ cửa một lần nữa, tay còn đang ở giữa không trung, thì cửa mở ra, nhưng khi Tô Dịch Thừa còn chưa kịp phản ứng, trên tay đột nhiên bị nhét một đống đồ, chỉ kịp nghe cô nói nhanh “cho anh!” Sau đó căn bản không đợi anh biết rõ chuyện gì xảy ra và thứ đồ trên tay là cái gì, cửa lại một lần nữa được đóng lại, ngăn cách anh ở bên Dịch Thừa sững sờ thật lâu mới phục hồi lại tinh thần, giờ mới chú ý tới đồ trong tay là đồ ngủ của mình, nhìn tình cảnh này, hiện tại Tô Dịch Thừa mới không thể không thừa nhận, An Nhiên nghiêm túc, mà anh thật sự bị vợ mình đuổi ra khỏi phòng!Ngày hôm sau, An Nhiên vặn vẹo cái cổ đi ra ngoài, trong phòng bếp, Tô Dịch Thừa đang tất bật làm bữa sáng cho hai người, thấy cô mở cửa đi ra ngoài, thì vui vẻ cười nói “Ngồi xuống trước đi, bửa sáng xong ngay bây giờ.” Nói xong lại quay đầu cầm xẻng bắt đầu lật đồ ăn trong đến một phút sau, anh lấy trứng tráng từ trong nồi ra, chia ra cho vào bát hai người. Lại xoay người rót cho cô cốc sữa tươi “nào, nhân lúc còn nóng ăn đi.”Ngồi ở trên ghế cao, An Nhiên miệng lẩm bẩm, mày nhíu chặt lại, một tay nắn nắn cái cổ đau nhức. Thói quen thật là đáng sợ, mới bao lâu, thậm chí cô đã quen không có anh bên cạnh là cô căn bản không ngủ được, hơn nữa không gối lên cánh tay anh ngủ, sáng nay thức dậy cô bi kịch phát hiện mình bị sái cổ rồi!Tô Dịch Thừa nhìn ra cô khó chịu, thả dao nĩa trong tay ra, ân cần tiến lên xoa bóp cái cổ đau nhức cho cô, vừa nhẹ giọng hỏi “thế nào, như vậy có thoải mái hơn không?”An Nhiên không nói chuyện, chẳng qua là khóe miệng kia khẽ cong lên thành độ cong đẹp mắt đã bán đứng cảm xúc lúc này của nhiên là Tô Dịch Thừa liếc thấy nụ cười trên khóe miệng cô, cũng không hỏi nhiều, động tác trên tay vẫn tiếp tục không ngừng xoa bóp cho cô thoải đồng hồ, sợ anh không kịp đi làm, tránh người ra, giọng nói có chút cứng ngắc “ăn sáng! Đến muộn chớ trách em làm muộn giờ của anh.”Tô Dịch Thừa cười, nghe vậy, lại trở về vị trí của mình, nhìn cô, rồi ăn một ngụm này An Nhiên thực sự nổi nóng rồi, trước khi đi làm, Tô Dịch Thừa muốn ôm hôn tạm biệt cô, nhưng cũng bị cô né tránh, nhìn anh, liền xoay người về phòng. Tô Dịch Thừa có chút không thú vị sờ sờ cái mũi, lần này dường như có chút khó khăn rồi, An Nhiên cáu kỉnh còn lớn hơn so với anh tưởng tượng, dỗ dành hình như không có tác này thật ra thì Tô Dịch Thừa có chút bận rộn, ngày mai sẽ diễn ra hội nghị nhậm chức của anh, đồng thời cũng là ngày chính thức khởi công xây dựng ban khoa học kỹ thuật thành phố, cho nên hôm nay anh có vài tài liệu phải chuẩn bị, cùng với viết bản thảo diễn thuyết ngày mai, ngoài ra vì ngày mai chính thức khởi động dự án ban khoa học kỹ thuật thành phố, cho nên các hạng mục đấu thầu liên quan cũng phải bắt đầu, vì thế trong thời gian kế tiếp, phỏng chừng anh sẽ vô cùng bận rộn, đây là cái giá phải trả cho chức vụ cao.“Cốc cốc cốc.” Thư ký Trịnh gõ cửa đi vào, cầm lấy tài liệu mà Tô Dịch Thừa vừa bảo anh chuẩn bị, cung kính đưa lên, nói “Tô phó thị, đây là tài liệu anh cần.”Tô Dịch Thừa đưa tay nhận lấy, khi thư ký Trịnh xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên cất tiếng gọi lại “thư ký Trịnh, chờ một chút.”Thư ký Trịnh xoay người, nhìn anh, hỏi “phó thị còn có gì căn dặn.” Một bộ dạng chờ chực sai Dịch Thừa nhớ tới bộ dạng khó chịu lúc sáng của cô gái nhỏ ở nhà kia, tối nay anh cũng không muốn lại phải ngủ phòng khách. So với phòng khách lạnh như băng kia, anh vẫn cảm thấy ôm cô sẽ khiến mình yên ổn hơn nhiều.“Khụ khụ.” Ho nhẹ, Tô Dịch Thừa hơi hơi ngại ngùng, dù sao anh cũng không có kinh nghiệm trong chuyện như vậy, nhưng mà vì phúc lợi buổi tối của mình, anh vẫn là có chút mất tự nhiên mở miệng hỏi “Thư ký Trịnh, cậu có bạn gái chứ!” Anh nhớ được thư ký Trịnh đi theo anh hơn ba năm rồi, từ khi anh được điều động làm trợ lý thị trưởng tới nay, cậu ta vẫn là thư ký của anh. Anh nhớ cậu ta từng nói với anh, cậu ta có bạn gái.“Ách.” Thư ký Trịnh vốn tưởng là anh có công việc gì muốn phân cho anh ta làm, lại không ngờ anh hỏi vấn đề riêng tư như vậy, sửng sốt, rồi mới gật đầu, đáp lại “vâng, có, có vấn đề gì sao?” Cũng không thể là có quy định mới nhất gì nói đi làm là không thể kết giao bạn gái chứ!“Vậy giữa hai người từng có mâu thuẫn chứ?” Tô Dịch Thừa hỏi, anh chuẩn bị học hỏi kinh nghiệm từ cấp dưới thư ký Trịnh.“Ách, ở chung một chỗ đã lâu, ít nhiều luôn có chút mâu thẫn xung đột.” Mặc dù khó hiểu sao anh lại hỏi thế, thư ký Trịnh vẫn nói thực.“Vậy cậu sẽ làm thế nào?” Tô Dịch Thừa nhìn cậu ta hỏi có chút vội vàng, làm thế nào mới là vấn đề mấu chốt mà anh muốn hỏi hôm nay!Thư ký Trịnh cũng không ngu ngốc, nhìn anh thử hỏi “Tô trợ lý, anh và bà xã cãi nhau?” Nếu không sao anh lại hỏi anh những thứ này! Nhưng mà anh có hơi ngạc nhiên, Tô trợ lý ôn nhuận nho nhã như vậy, trên mặt luôn nở nụ cười, tính cách lại dịu dàng chăm sóc rất nhiều, người đàn ông như thế sao lại cãi nhau với vợ mình chứ?Tô Dịch Thừa ho sặc lên vì lời của cậu ta “khụ khụ.” Ho nhẹ mấy tiếng, nói “coi, coi như là thế đi. Cậu nói trước đi trong tình huống như thế cậu thường làm thế nào?”Cong cong môi, cố gắng để mình không cười ra tiếng, thư ký Trịnh hơi nghiêm trang nói “vậy phải xem là lỗi của ai, nếu là lỗi của anh, vậy đầu tiên là phải nói xin lỗi.”“Nói xin lỗi?” Hình như là không có tác dụng a! Tô Dịch Thừa nghĩ thầm.“Người ta nói, xin lỗi giữa trong tình yêu cũng là một loại tri thức, đó cũng phải có phương pháp.” Nói đến cái này thư ký Trịnh như là rất có kinh nghiệm, kéo cái ghế trước mặt anh, đặt mông ngồi xuống. “Phụ nữ là động vật rất hẹp hòi, bất kể là ai sai, ở trong tử điển của họ, sai mãi mãi là đối phương, mà các cô ấy vĩnh viễn luôn đúng. Cho nên đừng truy cứu xem đúng sai, chủ động nhận sai với các cô ấy mới là việc quan trọng hàng đầu. Mặt khác, tất cả phụ nữ đều thích lãng mạn, nếu khi anh xin lỗi cộng thêm một bó hoa hồng xinh xắn, sự chú ý của bọn họ sẽ dành cho bó hoa hồng trong tay anh, do đó có thể dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của anh. Tất nhiên sau khi tặng hoa nhất định phải đưa cô ấy ra ngoài ăn một bữa cơm ngon. Đi một nhà hàng tây tương đối hữu tình, hai người ăn tối dưới ánh nến, cùng với rượu đỏ là hoàn mỹ rồi, tối hôm đó các cô ấy có thể quên hết tất cả những thứ khó chịu.” Thư ký Trịnh kết thúc câu chuyện, nghe giống như một bản báo cáo.“Vậy theo như cậu nói buổi tối tôi về phải mua hoa trước?” Tô Dịch Thừa hỏi.“Đúng, chọn cái cô ấy thích, nếu mà chọn cái cô ấy không thích thì coi như là toi công rồi.” Thư ký Trịnh Dịch Thừa gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm “thì ra là nói xin lỗi còn cần kiến thức như vậy.” Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, ngẩng đầu nhìn chằm chằm thư ký Trịnh hỏi “thư ký Trịnh, cậu thường xuyên làm sai chuyện sao?” Nếu không sao cậu ta lại biết rõ mà nói ký Trịnh có chút mất tự nhiên, hơi chột dạ nói “cái này, cái này bất kể là lỗi của người nào thì cũng là lỗi của đàn ông, làm đàn ông cần rộng lượng chút, không thể quá chi li.”Tô Dịch Thừa nhìn anh một chút, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ khi truyền thụ xong tất cả kỹ xảo xin lỗi xong, thư ký Trịnh nhìn anh hơi tò mò, bát quái hỏi “Trợ lý, giữa hai người có mâu thuẫn gì a?” Anh ta vẫn cảm thấy tuy là Tô Dịch Thừa bắt đầu cuộc hôn nhân này hơi qua loa, nhưng mà nhìn thái độ của anh với vợ, thì nhìn ra được bọn họ sống chung rất hòa hợp, hơn nữa dường như anh rất yêu vợ mình, trước đây hầu như ngày nào cũng đưa đón vợ mình đi Dịch Thừa còn đang suy nghĩ những bước xin lỗi mà thư ký Trịnh nói, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhàn nhạt cười nói “cậu rất rảnh rỗi sao? Nếu rất rảnh tôi không ngại phân công thêm chút việc cho cậu.”Thư ký Trịnh đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, rõ ràng là Tô Dịch Thừa đang cười nói với anh, nhưng anh cảm thấy anh ta như thế còn đáng sợ hơn so với lúc anh nghiêm túc, vội vàng khoát tay, nói “cái kia, cái kia tôi còn mấy tài liệu chưa làm xong, tôi, tôi ra ngoài trước đã.” Nói xong cũng không đợi anh mở miệng đáp lại, vội vàng trốn chạy ra khỏi phòng làm việc của phía sau bàn làm việc Tô Dịch Thừa cười như không cười, suy nghĩ tỉ mỉ cái gọi là phương pháp nói xin lỗi mà thư kỹ Trịnh vừa mới truyền thụ tối tan tầm, Tô Dịch Thừa quyết định nghe theo phương pháp nói xin lỗi của thư ký Trịnh. Chạy xe tới tiệm hoa tươi ở góc đường, bảo người bán hàng gói cho một bó hoa hồng xinh đẹp nhất, mà khi từ cửa hàng hoa quay ra vừa vặn nhìn thấy một vài tấm thiệp rất thú vị bày trên quầy hàng, cho nên liền bảo người ta lấy ra, cầm bút, nghiêm túc viết gì đó trên tấm bó hoa trên đường lần này là lần thứ hai, lần trước là khi chuẩn bị cầu hôn với Lăng Nhiễm vào bảy năm trước, dưới sự đề nghị của Diệp Tử Ôn anh chuẩn bị nhẫn kim cương cầu hôn, còn đặc biệt mua bó hoa, nhưng dù là như thế, ôm một bó hoa to thế này đi trên đường, anh vẫn cảm thấy không được tự nhiên, mấy lần còn có xúc động muốn nhét bó hoa vào trong lòng Diệp Tử Ôn. Nhưng không biết tại sao lần này thậm chí anh còn có cảm giác muốn nhảy tung tăng, anh mong chờ bộ dạng khi An Nhiên nhìn thấy anh cầm hoa đến trước mặt cô, sẽ khóc? Hay là cười đây?Ngay tại lúc Tô Dịch Thừa đang đi nhanh đến bãi đỗ xe, đột nhiên phía sau xuất hiện một thân ảnh, suýt nữa đã làm rơi hoa trong tay anh, may mắn anh phản ứng nhanh, mau chóng né tránh, nhưng mà dù tránh được, người nọ vẫn không cẩn thận đụng vào bó hoa, mà tấm thiệp kẹp ở giữa lại không khéo rơi khi Tô Dịch Thừa nhìn thấy rõ người trước mắt, không khỏi nhíu nhíu mày “Dịch Kiều!”Tô Dịch Kiều ngẩng đầu, trên mặt dường như vẫn còn vết nước mắt, nhìn thấy Tô Dịch Thừa cũng rất bất ngờ “anh!”“Em làm sao vậy? Khóc hả?” Tô Dịch Thừa cũng không bỏ sót nước mắt chưa kịp khô trên mặt cô.“Ách.” Tô Dịch Kiều sửng sốt, vội vàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, gượng cười giải thích “Không, không có, vừa rồi có hạt cát rơi vào mắt.”Tất nhiên là Tô Dịch Thừa biết cái cớ của cô kém đến mức nào, nhưng mà cô không muốn nói, anh tự nhiên cũng không ép hỏi, chỉ nhàn hỏi “không sao chứ?” Thanh âm không cao, nhưng giọng nói lộ ra sự quan tâm nồng anh lo lắng cho mình, Tô Dịch Kiều trương ra khuôn mặt thật tươi tắn, hắng giọng nói “không có chuyện gì, một lát là tốt rồi!”Tô Dịch Thừa gật đầu, có chút sủng nịnh đưa thay sờ sờ đầu này Tô Dịch Kiều mới chú ý tới bó hoa hồng to trong tay anh, tò mò hỏi “anh, bó hoa hồng to thế, hôm nay là ngày kỉ niệm của anh và chị dâu sao?”Tô Dịch Thừa hơi mất tự nhiên, cong cong môi, gật đầu, nói “đúng, là ngày kỷ niệm.” So sánh với cái này, chung quy so với để em gái biết anh chọc giận chị dâu, bây giờ đang chuẩn bị đi nhận lỗi còn tốt hơn!Tô Dịch Kiều nhìn anh có chút mới lạ, buồn cười nói “nhìn không ra nha, từ khi nào anh trở nên hiểu được việc lãng mạn thế này rồi?”Không khách khí vỗ cái đầu nhỏ của cô một cái, Tô Dịch Thừa tức giận nói “không biết lớn nhỏ.” Giơ tay lên lại nhìn thời gian một chút, nói “được rồi, anh đi trước, chị dâu em còn đang chờ anh ở nhà đây.”Tô Dịch Kiều nhìn anh có chút mập mờ, nói “cố gắng nha, không chỉ có mẹ chờ ôm cháu trai trưởng, em cũng đang chờ làm cô đây.”Tô Dịch Thừa vừa bực mình vừa buồn cười, không nói tiếp, trực tiếp xoay người chuẩn bị đi về phía chiếc xe ở bên ngoài.“Ha ha ha.” Tô Dịch Kiều cười to, xoay người cũng chuẩn bị thì vừa vặn nhìn thấy tấm thiệp rơi trên mặt đất, nhặt lên, mở ra xem, cô nhận được chữ trên tấm thiệp, là của anh cô, nhưng mà nội dung trên thiệp không khỏi làm cô trừng to mắt.Bà xã — thật xin lỗi!’Đến khi Tô Dịch Thừa ôm hoa về đến nhà, thấy trong phòng khách trống rỗng không bóng người, thay dép vào nhà, vừa đi vừa nhẹ giọng gọi “An Nhiên?”Nghe tiếng, An Nhiên từ trong thư phòng đi ra ngoài, mặc đồ ở nhà, tóc ngang vai buông xõa, thấy anh ôm bó hoa hồng to đi vào, trên mặt cũng không có quá nhiều bất ngờ và vui mừng, chẳng quả chỉ cười như không cười nhìn anh, như là đã sớm biết anh sẽ ôm hoa trở Dịch Thừa ôm hoa đi về phía cô, vừa định mở miệng nói câu xin lỗi đã chuẩn bị dọc đường đi, lại không ngờ đã bị cô đoạt trước.“Hoa là tặng cho em sao?” An Nhiên nhàn nhạt hỏi, nụ cười trên khóe miệng cũng rất nhạt, cười như không Dịch Thừa gật đầu, vừa định mở miệng, “cái kia ——”Chỉ thấy An Nhiên đưa tay trực tiếp nhận lấy hoa trong tay anh, nói “cám ơn, rất đẹp.” Nói xong, cố ý tìm tìm giữa bó hoa, sau đó đúng là không tìm được, thì ngẩng đầu hỏi anh “tấm thiệp ở trên đâu?”“Ách.” Tô Dịch Thừa sửng sốt, tiến lên nhìn bó hoa một chút, tấm thiệp phía trên anh đặc biệt kẹp lên quả thực là không thấy, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn An Nhiên, nghi hoặc hỏi “Làm sao em biết!” Dường như cô đã sớm biết tất cả, cho nên không có chút bất ngờ và ngạc Nhiên nhìn anh, ôm hoa ngồi lên trên ghế sô pha, mở miệng nói “Vừa rồi mẹ gọi điện thoại tới đây, hỏi có phải chúng ta cãi nhau không, nói anh mua một bó hoa to, trên đó còn có tấm thiệp viết lời xin lỗi với em.”“Mẹ sao bà —” đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi trên đường về đụng vào Dịch Kiều, sau đó tất cả đều sáng tỏ rồi, đoán chừng lúc đó mình làm rơi tấm thiệp, sau đó bị nha đầu Dịch Kiều kia nhặt được đi, rồi lắm mồm nói cho mẹ!Nhìn An Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha ngửi ngửi mùi hoa, Tô Dịch Thừa cũng ngồi xuống cạnh cô, đưa tay khoác lên bả vai cô, cười đùa có chút vô lại nói “bà xã, đừng tức giận nữa có được không.”An Nhiên nhìn anh một cái, phủi cái tay đặt lên bản vai cô ra, nhìn anh chằm chằm, giảo hoạt nói “Không có thiệp, không chấp nhận lời xin lỗi.” Nói xong, ôm bó hoa liền đứng dậy rời đi. 0 lượt thích / 6 lượt đọc Cuộc đời của mỗi người là một con đường nếu đã không có duyên thì nhất định đi mãi cũng sẽ không gặp được nhau cũng sẽ giống như anh và em chỉ là tình cờ đi qua con đường của nhau mà thôi. Tags Có thể bạn thích? Báo trường LCK phomaichamsua 1,165 170 20 Bối cảnh cấp 3!!!!Nhiều truyện Oner nhà mình vô vai trap/ hung dữ boi rùi nên fic này sẽ là 1 Oner hơi nhút nhát, ko kém phần soft boi nhó!!!Text fic kết hợp văn xuôi… ĐỒNG NHÂN THIẾU NIÊN CA HÀNH - SẮT TÂM 9 Meoden2210 159 8 6 Đồng nhân Thiếu niên ca hànhCP Sắt Tâm Tiêu Sắt x Vô Tâm * Hiu quạnh = Tiêu Sắt. Các tên còn lại độc giả tự luận nha, vì Mèo chỉ làm QT thui! ❤️❤️* Phần này chủ yếu là các truyện ngắn 1-2 chương… Vkook This love can't contain you b_k_e_a_l_y 673 61 15 "Dẫu tình yêu em cao sang đến đâu cũng chả thắng lại tương lai của anh.'… [Hắc Miêu] Ác Ma Ép Yêu Cover VVinH12 781 190 22 Viên Nhất Kỳ yêu Thẩm Mộng Dao - Yêu rất nhiều. Từ khi còn là 1 mẩu của SNH48 thì Viên Nhất Kỳ đã bị ánh mắt, nụ cười và cả sự ôn nhu của Thẩm Mộng Dao làm rung vì thế, khi biết được trái tim của Thẩm Mộng Daođã trao cho 1 người đàn ông khác thì cả thế giới củaViên Nhất Kỳ như sụp đổ hoàn toàn và chính vì tìnhcảm sâu nặng đối với người con gái ấy đã khiến choViên Nhất Kỳ bất chấp mọi thứ mà giam cầm lấy Thẩm Mộng Dao Tác phẩm chính [Longfic] Ác Ma Ép Yêu. MinyeonTác giả kittyns… SỐC! HOTBOY NHÀ NGHÈO LÀ PAPA CỦA BÉ Ngc0687 152 2 116 Tác giả Lâm Miên MiênChuyển ngữ BeeTag Có baby, Đô thị tình duyên, HE, Hiện đại, Ngọt, Sủng, Thanh xuân vườn trường, Xuyên sách, Nhẹ nhàngGiới thiệuTrong quyển tiểu thuyết "Sủng em thành hôn" có hai nhân vật được thảo luận nhiều hơn cả nam nữ Nhược Kiều là mối tình đầu tâm cơ đã vứt bỏ nam chính trước khi anh ta còn chưa phất lên như diều gặp gió. Dưới vẻ ngoài ngây thơ, đơn thuần của cô ta lại là bản tính tham phú phụ bần, ham thích hư vinh, làm đủ chuyện khiến người ta tức sôi Dĩ Thành, bạn cùng phòng đại học kiêm bạn thân của nam chính, gia cảnh bần hàn, là hotboy học giỏi thời đại học, tính cách điềm đạm hướng nội, khiêm tốn nhã ngày nọ, lúc Lục Dĩ Thành đang đi làm thêm thì bất ngờ nhặt được một bé trai năm tuổi, đôi mắt cậu bé sáng ngời, lanh lảnh gọi anh là ba!Lục Dĩ Thành bối rối "..."Ai có thể nói cho anh biết, năm nay anh hai mươi tuổi, sao lại có một đứa con năm tuổi chứ? Hơn nữa, anh chắc chắn mình chưa từng có hành động thân mật với bất kỳ gây sốc hơn nữa là, cậu bé chỉ vào cô bạn gái của bạn cùng phòng anh trong bức ảnh chụp chung, vẻ mặt oán trách nói "Ba à, sao ba còn chưa dẫn con đi tìm mẹ?"*Mấy năm sau, đại học A vẫn lưu truyền một truyền thuyết, hoa hậu giảng đường của khóa nào đó đẹp đến nhường nào? Đẹp đến mức khiến hai nhân vật làm mưa làm gió trong trường trở mặt thành thù vì với lời đồn đại này, Giang Nhược Kiều bày tỏ "Thật ra ngay từ đầu tôi đã không ưa hai người kia... Mọi người tin cha quý nhờ con k… Đại Ái Công Nương, Xuyên Đến Tiểu Thuyết WailRobbie 2 1 2 một vũ nữ của đền thần, tuy là vu nữ chủ đền nhưng cô lại là một con người vô cùng thích đọc tiểu thuyết. đến một ngày cô xuyên vào câu truyện mà mình đã đọc sau khi tế lễ thần linh như mọi ngày, khi đi ngủ cô đã bị đưa vào thân xác của Osdixes Uriel, kẻ phản diện của cuốn tiểu thuyết cô gì sẽ xảy ra đối với cô gái vũ nữ vô danh này?Người đại diện cho thời là kẻ phản diện sâu sắc nhấtKẻ ác là nhân vật đó hay là ta?.Ta là ai?… Quá khứ của tên hoàng đế kiêu ngạo ThinTrc803 0 0 1 Truyện này là nơi để kaiser đc iu thươnggggCặp chính là isakai nhóooQuá khứ là mình lấy của 1 bạn nói về quá khứ của hoàng đếTruyện này đc Trúc cuti đăng tải. Ko đánh đồng fandom.… hôm nay thế anh có bắt nạt bao chẩn không? iampthao 2,307 508 9 đấy có phải bắt nạt đâu, đấy là nhường em… [Jiminjeong] [Drabbles] Khi mèo ngố và cún ngơ về chung một nhà. chippy_yms 9,409 1,225 16 Thế giới này vốn tăm tối, cho đến khi em xuất hiện, mang đến cùng trăng sao."The world is dark, and then you come, with the stars and moon."…

bà xã anh sai rồi