Hồ Chí Minh giảm dần hoạt động chính trị vào năm 1965 vì lý do sức khỏe rồi qua đời vào năm 1969. Vì vậy chúng tôi phải giữ thi thể của Bác để đồng bào Miền Nam chúng tôi được thấy dung nhan của Bác sau ngày chiến thắng. Là một nhà lãnh đạo nổi tiếng ở Song danh tiếng của anh đang lao đao sau khi ly hôn Ngô Thiến. Trương Vũ Kiếm lao đao sau ly hôn. Thứ tư, 16/2/2022 06:00 (GMT+7) Chúng tôi có với nhau một đứa con đáng yêu, xinh xắn. Thủ tục pháp lý đều đã hoàn thành. Các bạn mắng tôi, không sao hết vì tôi không quen các Chẳng màng nhà lầu xe hơi, sau ly hôn chỉ tranh chấp quyền nuôi chó - Bữa ăn tươi Pet Choy Chẳng màng nhà lầu xe hơi, cặp vợ chồng sau ly hôn chỉ tranh chấp quyền nuôi chó Nhiều cặp vợ chồng sau ly hôn thường tranh chấp tài sản, nhưng trường hợp của 2 vợ chồng thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc dưới đây khiến cộng đồng mạng không khỏi bất ngờ. Read "Sau ly hôn, tôi nổi tiếng." from the story List truyện showbiz+review by NhungNhung0803 (Nhung Tròn) with 3,301 reads. langman, ngontinh, showbiz. Tác g Dân mạng bóc quá khứ tai tiếng của Gào và chồng cũ. Thông tin Gào ly hôn chồng sau 10 năm gắn bó rất nhanh nhận được sự quan tâm lớn. Ngoài người hâm mộ, bạn bè vào động viên, anntifan cũng tỏ ra "hả hê" khi chứng kiến hôn nhân của nữ nhà văn đổ vỡ. "Bây giờ chị lấy cớ do antifan làm gia đình chị tan nát. Văn án 1 Trong mắt mọi người, Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn là một cuộc hôn nhân sai lầm. Trong ba năm hai người ở chung, mọi người đều đoán xem khi nào họ sẽ ly hôn. Cuối cùng họ cùng chờ được ngày đó. alEK2. [Edit] Candysweetie Cuộc trò chuyện trên WeChat kết thúc. Tiểu Mạch nhìn bức ảnh của Lâm Thanh Hàn, không thể ngăn suy nghĩ, cho nên những bài viết bôi đen nữ thần ở trên mạng biến mất không dấu vết, cũng là...... anh chồng trước làm sao? Liền ở ngay lúc này. Di động lại một lần vang lên tới, lúc này đây là Nacy. Nhìn thấy lãnh đạo của mình trực tiếp điện thoại, Tiểu Mạch lập tức bắt máy, điện thoại kia quả thực là Nacy cùng giọng nói trầm tĩnh "Trên mạng có những bài viết không tốt em cũng thấy rồi đó, chị bên này đang liên hệ Nguyễn Thu, buổi phỏng vấn lúc trước của Ôn Nhuyễn đúng 9 giờ sẽ phát." "Em đợi lát nữa chia sẻ thông tin này với fanclub, nhờ họ tuyên truyền giúp chúng ta." Như vậy một mặt giúp đỡ Ôn Nhuyễn tuyên truyền quảng bá, mặt khác cũng đem hot search tình lữ trang rơi xuống bậc thấp nhất, cô xem thử qua, có tin tưởng sẽ đem ảnh hưởng không tốt hiện tại của Ôn Nhuyễn lắng xuống. Thậm chí. Còn có thể nhân cơ hội chiêu mộ thêm fans. "Dạ được." Tiểu Mạch vội đáp, định cúp điện thoại, nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng nói "Đúng rồi, chị Nacy......" cô do dự nói "Vừa rồi anh chồng trước của chị Ôn Nhuyễn liên hệ cho em, gửi một tệp pdf, là về thời gian ra sân bay lần này của hai người khác nhau nên mặc đồ chỉ là trùng hợp, em gửi cho chị rồi, chị xem đi." "Lâm Thanh Hàn?" Nacy có chút kinh ngạc, cao giọng một chút, bất quá nghĩ đến vài sự kiện lần trước, còn có những bài viết được che chắn trên mạng, cô trầm mặc một hồi, đáp "Được, chị đã biết, chị sẽ giao cho người bên công ty để họ cùng nhau xử lý." "Dạ được." "Còn có......" Tiểu Mạch do dự nói "Việc này, nên nói với chị Ôn Nhuyễn như thế nào a?" Cô lúc trước đã hứa với Ôn Nhuyễn, nếu trong lúc công tác có chuyện gì sẽ báo cho cô. Lần này, Nacy lại không trả lời ngay, cô trầm mặc một hồi lâu, mới nói "Trước tiên cứ giữ im lặng...... về sau hẵng nói." "Dạ được." Nói xong điện thoại. Tiểu Mạch vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của mình, buông di động, tiếp tục gia nhập trận chiến đấu này. Có tệp pdf này của Lâm Thanh Hàn, Tiểu Mạch cùng Hạ Thiên lại liên hợp hai siêu tỷ muội, cùng với một số nữ hài hoa hướng dương, trực tiếp đem tình lữ trang cái gọi là sự kiện cọ nhiệt độ giải thích từ đầu đến duôi. Ôn Nhuyễn là buổi sáng 8 giờ giờ Bắc kinh đến sân bay, sau đó bay thẳng đến La Mã, ảnh xuất phát ở sân bay đều đã từng lên hot search, mà Kỷ Duyên là buổi chiều một chút giờ Italy từ Milan bay thẳng đến La Mã. Hơn nữa. Kỷ Duyên mặc bộ quần áo này đều là mới, trước kia không mặc qua. Thời gian, đối chiếu ảnh chụp, nói có sách mách có chứng, thập phần rõ ràng, cho nên hoàn toàn không có chuyện Ôn Nhuyễn cọ nhiệt Kỷ Duyên * Cọ nhiệt có nghĩa là ké fame, lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng độ hot cho bản thích rõ ràng xong, mặc kệ là lúc trước có bao nhiêu người kêu gào, vẫn là còn lại mấy người đăng thêm bài viết bôi xấu, lúc sau Thiên Nhất cùng chương trình 《 đa dạng lữ hành 》 cũng đã yên ổn, tiếp tục đăng những hình ảnh nghệ sĩ nổi tiếng, làm mới bản thân, không còn mấy bình luận ác ý nữa. Nhưng thật ra đang làm một đợt tuyên truyền cho Ôn Nhuyễn. Trận đấu kết thúc vào thời điểm gần 9 giờ, Lâm Thanh Hàn nhìn Weibo rốt cuộc cũng yên ắng, dựa lưng vào ghế, xoa xoa thái dương, chuyện này cuối cùng được giải quyết thích đáng. Anh làm việc trước giờ luôn thẳng thắn. Đây cũng là lí do anh lập ra một ban kỹ thuật giúp đỡ Ôn Nhuyễn, nhờ họ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân. Nhưng ở giới giải trí, có đôi khi nói thẳng quá không chắc sẽ tốt, thậm chí còn rất có khả năng mang đến nhiều phiền phức, Ôn Nhuyễn là người mới, trước giờ không có kinh nghiệm, hiện tại lại có được nhiều chuyện tốt, không biết trong giới có biết bao người đố kỵ cô. Cho nên anh nói Lý Tắc sửa lại tệp pdf một chút rồi giao cho trợ lý của cô, giúp họ giải quyết tận gốc vấn đề. Nếu vậy cô có thể thoải mái tham gia chương trình vui vẻ. Anh có thể vì cô mà nguyện ý làm đôi cánh nâng đỡ ở phía sau, để cô tự do bay cao bay xa làm điều mình thích. "Ting -" Thông báo điện thoại hiện lên. Lâm Thanh Hàn rũ mắt nhìn lướt qua, "Buổi phỏng vấn đầu tiên với công ty T, Ôn Nhuyễn lần đầu tham gia talk show, chương trình độc nhất được phát lúc 9 giờ, mong mọi người theo dõi." Nhìn đến hai chữ "Ôn Nhuyễn", ánh mắt tĩnh tặng như mặt hồ của anh bỗng thay đổi. Nhìn thời gian, vừa đúng 9 giờ, hắn không có do dự mà trực tiếp click mở link, màn hình điện thoại hiện lên một cô gái với nụ cười tỏa nắng. Cô ngồi ở trên sô pha, ăn mặc sạch sẽ lại trí thức. Sau đó, cô chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía anh, đôi lông mày cong, phảng phất chứa đựng đầy sự ôn nhu của gió xuân. Cô nhìn màn ảnh, mở miệng "Chào mọi người, tôi là Ôn Nhuyễn." Rõ ràng vừa xem ảnh chụp của cô. Nhưng Lâm Thanh Hàn đang xem khoảnh khắc cô nhìn về phía anh lúc này, nhìn đến bộ dáng của cô, dường như có thứ gì nhẹ nhàng chạm vào trái tim anh, rất nhẹ lại ôn ôn nhu nhu, giống như là......viên đá khô cằn lâu ngày lại mọc ra một bông hoa. "Thịch thịch thịch -" Anh vươn tay, cố giữ cho trái tim không nhảy ra khỏi lồng ngực, ánh mắt lại không dời đi dù một tấc. Trong văn phòng thực yên tĩnh, Lâm Thanh Hàn dường như nghe không được âm thanh của những người khác, chỉ có tiếng nói mềm dịu kia như xuyên thấu, chạm vào trái tim anh thôi. Phỏng vấn bắt đầu thực bình tĩnh. Ôn Nhuyễn giọng nói cũng là thong dong mà điềm đạm "Vì cái gì muốn đi vào giới giải trí sao?" cô nhẹ nhàng cười một cái, "Tôi rất thích công việc này, tuy rằng trước kia chưa bao giờ tiếp xúc qua, cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng tôi tin tưởng, tôi có thể từ từ thích ứng được." Ở talk show này. Lâm Thanh Hàn thấy được một Ôn Nhuyễn rất khác so với dĩ vãng, cô bình tĩnh, lại điềm nhiên, cô ngồi ở kia, vô luận vấn đề phỏng vấn là gì, đều có thể thực mau giải đáp ra. Mà biểu cảm của cô, vĩnh viễn đều điềm tĩnh như vậy. Đã ở mười phút cuối cùng. Tiết tấu biến chuyển, vốn dĩ là hỏi thăm nhưng câu nói lại mang màu chất vấn sắc bén. "Một vấn đề cuối cùng, Ôn tiểu thư vừa ly hôn, xin hỏi cô đối với lần thất bại này cô cùng chồng trước có quan điểm như thế nào?" "Còn có..." "Làm một người phụ nữ đã ly hôn, cô chẳng lẽ không lo lắng lúc sau khi ở giới giải trí vỡ lẽ, người khác sẽ vì thân phận này, mà đối với cô có cái nhìn khác sao?" Nghe qua hai câu dò hỏi, Lâm Thanh Hàn sắc mặt liền trầm xuống, ngay cả người trong màn hình, Ôn Nhuyễn ban đầu vẫn luôn bình tĩnh cũng ngẩn ngơ chớp mắt một cái, chỉ một lúc sau, cô liền từ giật mình rồi gác lại suy nghĩ lấy lại tinh thần. Nhìn đến biểu cảm bình thường trở lại của Ôn Nhuyễn, Lâm Thanh Hàn nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời, anh lại có chút...... hối thúc. Anh...... Cũng rất muốn biết Ôn Nhuyễn cô ấy, trả lời như thế nào. Đang mong chóng muốn biết, anh nghe được Ôn Nhuyễn trả lời "Tôi không cảm thấy đây là một thất bại của hôn nhân, bên cạnh đó tôi không nghĩ rằng ly hôn ở tuổi 24 như vậy sẽ ảnh hưởng đến tôi." "Xã hội bây giờ, giống như vẫn luôn có một loại vòng lẩn quẩn, cảm thấy nữ nhân chỉ cần ly hôn liền sẽ bị giảm giá trị, bất cứ làm việc gì, cái thứ nhất mà người khác chú ý tới chính là Cô ấy từng ly hôn......" Ôn Nhuyễn cầm ly cà phê, có chút bất đắc dĩ cười một cái. "Cái này làm cho ta cảm thấy rất kỳ quái." "Tôi không cảm thấy ly hôn có cái gì không tốt, chúng tôi lựa chọn ở bên nhau lúc tình yêu thật nồng nàn, ở thời điểm không còn yêu chúng tôi rời xa nhau. Hai bên đều tự nguyện, thân thể khỏe mạnh, kinh tế độc lập, thậm chí chúng tôi càng hiểu thêm được đạo lý đối nhân xử thế, cũng biết thế nào để yêu bản thân mình hơn." Từ đầu đến cuối. Ôn Nhuyễn thanh âm vẫn đều nhẹ nhàng, ngay cả khuôn mặt có chút nghĩ suy, rồi cũng sẽ tự tin tươi cười trở lại. Phỏng vấn đã kết thúc, màn hình di động tối đen, Lâm Thanh Hàn dựa lưng vào ghế, phảng phất nghĩ về video kia, trở về với tâm tư của bản thân, anh nhìn chằm chằm màn hình đen của di động, trước mắt lại là hình ảnh Ôn Nhuyễn thong dong tươi cười, lần đầu tiên...... anh hiểu được thế nào là chạm đáy nỗi đau. Mặc dù không có anh. Ôn Nhuyễn trở về sau cũng có thể tỏa sáng rực rỡ như mặt trời. Dường như có linh cảm, Lâm Thanh Hàn mở Weibo, vừa rồi vẫn là Kỷ Duyên Ôn Nhuyễn , sân bay tình lữ trang hot search đó, toàn bộ đều bị Ôn Nhuyễn hai chữ này thay thế. Trước đây. Ôn Nhuyễn mỗi lần lên hot search, phảng phất đều sẽ mang theo nhiều yếu tố khác, vợ trước của nhà giàu số một, Kỷ Duyên sư muội, hay là mặt khác không hay ho...... Nhưng hôm nay, chỉ là cô và mỗi cô. Không phải phụ thuộc vào người khác, cô được là chính mình. Tùy tiện click mở một cái hot search, bên trong bốn phía đều là biểu dương Ôn Nhuyễn. Đầu đề Weibo chính là Nguyễn Thu, sau khi phỏng vấn được phát cô liền đăng 【lần đầu tiên hợp tác cùng Ôn Nhuyễn, đây là một cô gái rất hiểu chuyện, phong thái ôn nhu, nhưng thái độ lại rất kiên định, lời nói ra cũng rất có chính kiến, đặc biệt là đoạn nói về ly hôn ở cuối, tôi đặc biệt thích, cũng không phải tuyên truyền việc ly hôn, nhưng hy vọng những người phụ nữ ly hôn không cần sợ hãi, mọi người có thể sống tốt hơn. 】 Mà lúc sau mấy cái Weibo cũng đều là Weibo phát biểu, thậm chí trong đó còn có rất nhiều fans của idol khác nhau, bốn phía khen đoạn lời nói này của Ôn Nhuyễn. 【 Tôi có bao nhiêu lời nói về chuyện ly hôn mà chưa nghe qua chứ? Làm một người tư vấn tình cảm, tôi mỗi ngày gặp rất nhiều vấn đề tình cảm, có rất nhiều cô gái bất hạnh trong hôn nhân tới hỏi tôi, nhưng mỗi khi tôi nói "Cô ly hôn đi", bọn họ có hàng loạt lời để nói "Tôi lâu rồi không đi làm","Tôi không có tiền", "Tôi còn có con nữa". Đáng sợ nhất chính là, họ còn cố gắng thuyết phục bản thân mình dù thương tích đầy người hay tâm hồn đau đớn "Thật ra anh ta cũng không cố ý đối xử như vậy với tôi". Tôi không kiến nghị ai ly hôn, cũng không phải cổ xuý ly hôn, tôi chỉ là hy vọng mọi người nếu như hạnh phúc hôn nhân không còn viên mãn nữa, đầu tiên đều phải nghĩ cho bản thân mình, yêu thương hiểu rõ được bản thân, mới có thể không sợ bất cứ thứ gì. 】 Cuối cùng. Lâm Thanh Hàn click mở Weibo của Ôn Nhuyễn. Từ số lượng không tới 50w fans, đến bây giờ sắp đột phá trăm vạn, Lâm Thanh Hàn không nói, chỉ nhìn bức ảnh của cô, một bó hoa hướng dương cũng không thể làm lu mờ cô. Anh đột nhiên nhớ tới một đoạn trong video phỏng vấn của Ôn Nhuyễn. - "Chồng cũ của tôi, anh ấy là một người rất tốt, từ nhỏ đến lớn, anh ấy đều làm mọi việc rất hoàn hảo, ở một trình độ rất cao, lại có tài xoay xở, anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều." - "Tôi thực sự biết ơn những gì anh ấy đã làm cho tôi suốt thời gian qua......" Lâm Thanh Hàn cầm di động, ngơ ngác mà nhìn Ôn Nhuyễn, có một việc, cô nói sai rồi, anh chưa bao giờ ở trình độ cao gì cả, nói đến giúp đỡ...... cô mới là. Anh nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên nhớ lại một việc xảy ra đã rất lâu. Anh tính tình lãnh đạm, từ nhỏ không thích có nhiều người bên cạnh, mặc dù là người thân cận trong nhà, nhưng anh nhớ rõ, cha mẹ mới vừa qua đời một năm, khách khứa bên ngoài hành lễ, anh nhốt bản thân trong phòng, không khóc không cười. Có một cô bé mặc chiếc váy hồng xòe, giống như một tiểu thiên sứ đi vào nói cùng anh "Anh Thanh Hàn à, anh đừng khóc nữa, dì và chú chỉ là đến một nơi gọi là thiên đường thôi, nơi đó sẽ có thật nhiều thật nhiều tiểu thiên sứ chăm sóc họ." Cô cầm lấy tay anh, trên mặt nở nụ cười, nói một cách chân thật "Em, em cũng sẽ chăm sóc anh, cho nên anh không cần buồn lo nữa, được không?" Kỳ thật anh nào có buồn lòng không? Anh từ trước tới nay chưa thấy cha mẹ hòa thuận, cha anh vốn dĩ chỉ xem anh như một người thừa kế, mà mẹ anh, càng là chỉ đem anh ra làm một công cụ giữ chân chồng mình...... anh sớm đã chán ghét cảnh gia đình như vậy. Bọn họ đã chết. Anh không có một chút buồn khổ, ngược lại...... có chút may mắn. May mắn không cần mỗi ngày nghe bọn họ khắc khẩu, may mắn không cần thấy mẹ mình la hét chói tai. Cho nên... Lúc ấy nhìn anh nhìn Ôn Nhuyễn với đôi mắt khó hiểu, không thấy cần thiết ngược lại còn phiền toái. Cho nên cô bé cái gì cũng không biết này đang làm gì trước mặt anh vậy? Thật cho rằng tất cả mọi người đều giống như cô, từ nhỏ có cha mẹ thuận hòa lại yêu thương nhau sao? Anh không chút suy nghĩ, mạnh tay gạt Ôn Nhuyễn ra, thậm chí còn dùng giọng điệu lạnh lùng làm cô tránh xa anh. Nhưng Ôn Nhuyễn kia thì phản ứng ra sao? Cô không rời khỏi anh, bị gạt ra té xuống, đôi mắt ửng đỏ, sau đó tiếp tục bướng bỉnh cầm tay anh, một lần lại một lần, mỗi khi anh gạt ra, cô kiên định tiếp tục cầm tay anh, ngay cả khi, mu bàn tay đều đỏ, mông ê ẩm do ngã đau, ngay cả cặp mắt kia giàn dụa nước mắt, vẫn là không chịu rời đi. Lâm Thanh Hàn đã quên ngày đó cuối cùng có nắm lấy tay cô hay không. Nhưng anh nhớ rõ, từ ngày đó, Ôn Nhuyễn thường xuyên ghé nhà, đi theo phía sau anh, giống cái đuôi nhỏ không thể dứt ra, mỗi khi anh quay đầu lại, liền sẽ ngẩng đầu lên, vui vẻ gọi anh "Anh Thanh Hàn." Miệng nở nụ cười. Đặt tay lên ngực. Thời gian đi qua, anh cũng không còn khó chịu khi cô gái ấy gọi tên anh, trong lòng bỗng nhiên sinh ra rung động. Không biết qua bao lâu, Lâm Thanh Hàn mới chậm rãi thở ra, anh mở to mắt, click mở Weibo, nhìn chằm chằm chân dung kia thật lâu, sau đó đăng ký một cái tài khoản 【 you are my sunshine】, anh đã bỏ lỡ quá nhiều, cho nên bây giờ muốn đền bù lại từ đầu. *** Lúc này ở La Mã. Nhóm của Ôn Nhuyễn sau một giờ ngôi xe cuối cùng cũng đã đến nơi nghỉ ngơi mà tổ tiết mục chỉ định. Tiết mục tổ còn tính là có lương tâm, nơi nghỉ ngơi thử thách thứ nhất, là một biệt thự nhỏ có rất nhiều hoa, tài xế taxi giúp họ lấy đồ đạc xuống, lại thập phần nhiệt tình ôm tạm biệt Ôn Nhuyễn, dùng tiếng Ý giao lưu vài câu mới lái xe rời đi. Ôn Nhuyễn không thấy Kỷ Duyên, cô liền lôi rương hành lý vào biệt thự. Trong phòng một người đều không có, chỉ có một con mèo nhỏ ở trên sô pha, nhìn bọn họ tiến vào lập tức bỏ trốn. Chạy trốn quá nhanh. Cô không nhìn rõ là giống mèo nào. Ôn Nhuyễn cười một cái, cô thay đổi dép lê, nhìn qua mấy tầng lầu, lầu một chỉ có một phòng, lầu hai có hai cái, liền hỏi Kỷ Duyên "Cậu ở lầu một?". "Được." Kỷ Duyên không có ý kiến. Ôn Nhuyễn thấy anh đồng ý nên không nói thêm nữa "Tôi lên lầu trước để dọn dẹp đồ đạc." Nói xong, không để ý anh, tự mình mang rương hành lý lên lầu. Kỷ Duyên vốn đang cho rằng Ôn Nhuyễn sẽ lên tiếng nhờ anh giúp, thật ra thì cái rương này khá to so với cô, không nghĩ tới cô không nói tới câu thứ hai liền tự mang lấy. Anh nhíu nhíu mày, không nói chuyện, thấy cô lên lầu, cũng vào phòng. ...... Ôn Nhuyễn lên lầu nhìn qua hai phòng, mở cửa phòng xem thử, ánh mặt trời bên này hơi chói, vào căn phòng khác, chọn cho mình chiếc giường đơn. Cô đem đồ ra thu xếp thật gọn gàng, tủ quần áo còn rộng rãi, tiện lợi cho người khác dùng. Sau đó đem đồ dùng trong bếp lấy ra, đặt ở một bên. Thời điểm này còn khá sớm, 5 giờ nhiều, ngoài cửa sổ mặt trời đang lặn, cô dựa vào sô pha, tính rằng sẽ nghỉ ngơi, từ buổi sáng 6 giờ xuất phát, không phải ngồi máy bay thì là ở trên xe, cô hiện tại eo đau chân đau, chỉ muốn nằm. Cứ như vậy ôm gối dựa vào sô pha. Ôn Nhuyễn trong thời gian nghỉ ngơi, thuận tiện mở di động ra xem một cái, nhìn xem có tin tức gì mới không. Vừa mới mở WeChat ra liền phát hiện một đống thông báo. Không nghĩ tới một ngày không nhìn đến thời gian, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cô cau mày, nhìn Tiểu Mạch nhắn trong WeChat, nguyên nhân là do ảnh cô cùng Kỷ Duyên bị người chụp được ở sân bay, khiến cho mạng xã hội chao đảo, nhưng hiện tại đã giải quyết ổn thỏa. Không chỉ có như thế, buổi phỏng vấn lúc trước cũng đã được tuyên truyền, rất hiệu quả. Cô nhắn lại một câu "Vất vả", cùng nhắn cho Nacy một câu như vậy. Không có trả lời, tính thời gian, hiện tại trong nước hẳn là hơn 12 giờ, phỏng chừng hai người đều đã ngủ, cô không nói cái gì nữa, mở qua Weibo. Ôn Nhuyễn ngày thường có thói quen xem tin nhắn. Có đôi khi sẽ có một ít những fans đáng yêu, nhắn tin nói chuyện phiếm cùng cô, cổ vũ cô, duy trì cô, những tin nhắn này đối với cô mà nói, kỳ thật có chút giống như là động lực. Rất nhiều người xa lạ sẽ đem tâm tư của mình nói cùng cô. Trừ bỏ những tin nhắn chửi rủa cô. Còn lại các tin nhắn khác, cô đều từ từ mở ra, nghiêm túc đọc, có đôi khi cũng sẽ đáp lại mấy cái, cô lướt xuống phía dưới. Nhìn thẳng đến tin nhắn của Lâm Thanh Hàn, nhìn lướt qua nội dung. Cô nhấp môi, trên mặt có chút cười rồi cứng lại, nhìn lời nói quan tâm, cô đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, chính là cái loại này cảm xúc đột nhiên khó chịu. Ôn Nhuyễn rất rõ ràng. Bị người chửi rủa, bị người dùng ngôn ngữ ác ý làm nhục, đều không sinh ra được cảm giác như vậy, ở trên đời này, có thể làm cô bực như vậy, chỉ có Lâm Thanh Hàn. Anh ta bất kể nói gì, làm cái gì, đều có thể dễ dàng tạo từng cơn sóng trong cảm xúc của cô. Thật sâu hít một hơi, muốn nhắm mắt làm ngơ. Ôn Nhuyễn thở dài một hơi, nhanh chóng tắt đi giao diện tin nhắn, một lần nữa lướt đến Weibo hot search, điều thứ nhất chính là Ôn Nhuyễn phỏng vấn , tùy tay ấn vào một cái, thấy một video được cắt ghép biên tập. Nhìn thời lượng không dài. Cô đảo mắt nhìn, chờ nghe được câu "Ở một trình độ rất cao, lại có tài xoay xở, giúp đỡ tôi rất nhiều" nói ra, Ôn Nhuyễn đột nhiên lặng người, biểu cảm hốt hoảng chớp mắt một cái. Sau đó. Cô đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, buông di động xuống, tay đặt lên mắt, che khuất ánh sáng trước mặt. Biệt thự thực an tĩnh. Trong phòng một người đều không có. Cái này điểm La Mã, ngay cả ngoài cửa sổ đường phố đều là yên tĩnh. Cô còn nhớ rõ vừa đến Lâm gia, bởi vì cha mẹ qua đời cùng với người khác ngôn luận, luôn là nhịn không được khóc, cô không dám làm những người khác biết, cũng chỉ có thể một mình trốn đi. Nhưng Lâm Thanh Hàn giống như là một chiếc radar, luôn có thể dễ dàng tìm được cô. Anh chưa bao giờ nói lời dễ nghe, thậm chí sẽ không an ủi cô, anh chỉ biết đứng trước mặt cô, dùng thái độ cao ngạo, lời nói vừa khắc nghiệt lại lãnh đạm "Thật vô dụng, người khác khi dễ mình, thì khi dễ ngược lại là được." Lúc ấy. Cô chán ghét anh lắm, cảm thấy anh cái gì cũng đều không hiểu. Anh nói thì nhẹ nhàng lắm, nhưng lúc ấy cô có tư cách gì để đáp trả người ta chứ? Cô không để ý tới anh, như cũ đem mặt gục xuống đầu gối khóc nức nở. Còn. Lâm Thanh Hàn thì làm gì? Anh không nói, liền lạnh mặt, đứng ở bên cạnh cô, đợi cô, khi dễ toàn bộ ai đã từng khi dễ cô. Anh từ nhỏ chính là kiểu người "Con nhà người ta", tướng mạo ưu tú, thành tích ưu tú, đi đến nơi nào đều rất sáng chói, nhưng vì cô mà có thời gian đã chịu nhiều đau thương. Cô yêu mến Lâm Thanh Hàn không phải không có nguyên nhân Anh nhìn bên ngoài có vẻ như không để bụng, giống như trước nay đều là lạnh như băng, nhưng kỳ thật...... anh cũng từng không màng tất cả mà bảo vệ cô. Trước kia...... Từng là năm tháng cô độc một mình, nhưng rồi một tia nắng chiếu qua. Ngón tay chạm gương mặt, có điểm lạnh, Ôn Nhuyễn phảng phất đầu ngón tay rồi chớp mắt một cái, lắc đầu mỉm cười. Đôi mắt chớp nhẹ nhìn quanh, cảm xúc đã khôi phục như thường, vốn dĩ tưởng tắt Weibo đi xuống lầu, vừa định thoát ra nhìn thấy một thông báo. Là tin nhắn. Một ảnh đại diện hình hoa hướng dương【 you are my sunshine】, nhìn đến tên này, cô ngẩn ra một lúc, cũng không có nghĩ nhiều mở vào xem thử. Khác với nhiều tin nhắn, tin nhắn này bình dị, ngữ khí phảng phất một chút lãnh đạm, nội dung cũng rất có tâm. Nội dung là - 【 La Mã hôm nay trời trong biến thành nhiều mây, ban đêm có gió, buổi tối nhiệt độ không khí chỉ có 13 độ, nhớ mặc áo khoác, coi chừng bị cảm. 】 "Trời!" Vừa rồi bởi vì những hồi ức mang đến cảm xúc thất thường, đang như vậy xem đến một nội dung như này, cảm xúc tan thành mây khói, Ôn Nhuyễn ôm di động, cong mặt mày nhìn nội dung tin nhắn, cô còn có fans tận tâm như vậy sao? Thật là, có một chút đáng yêu a. Hie 4316 từ nhaaa. Ôi bạn tui thiệt tốt a❤ Mọi người thả cho cô gái ấy 1 trái tim làm động lực đi nào 😄 [Edit] mianh & hihie01 Lâm Thanh Hàn từ nhà đến công ty tâm tình vẫn luôn rất tốt, do sử dụng thang máy chuyên dụng để đến phòng làm việc nên mọi người trong công ty vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhưng các thư kí ở đây thì... Các cô trơ mắt nhìn Lâm Thanh Hàn giương khóe miệng ra khỏi thang máy, nhìn khuôn mặt thường ngày vẫn lạnh như băng kia...... Cười? Mắt chúng tôi có vấn đề sao? Tổng tài đang...... Cười? Tổng tài thế nhưng lại cười???!!! Thư kí Từ là cùng Lý Tắc giống nhau đều là tâm phúc của Lâm Thanh Hàn ở Lâm thị, cô tuy rắng cũng đang rất kinh ngạc, nhưng cũng chưa đến mức ngẩn ngơ như mấy cô thư kí trẻ kia. Ôm văn kiện, đứng dậy cúi đầu chào, "Boss, buổi sáng tốt lành." "Ừ." Lâm Thanh Hàn cúi người gật gật đầu, không biết nghĩ tới cái gì, anh đột nhiên dừng bước, nhìn thư kí Từ một cái, mở miệng nói "Tôi nhớ không nhầm thì tháng trước cô vừa kết hôn?" "A......" Thư kí Từ sửng sốt, cho rằng Boss là lo lắng sau khi kết hôn cô sẽ không thể đảm nhiệm công tác, sắc mặt trắng nhợt, vội nói "Boss, ngài yên tâm, tôi với chồng đã bàn với nhau rồi tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc." Lâm Thanh Hàn ánh mắt nghi hoặc nhìn thư kí Từ liếc mắt một cái, tiếp tục nói "Gần nhất công ty không có việc gì, cô lúc kết hôn vẫn chưa được nghỉ phép ngày nào vậy bây giờ liền xin nghỉ ngơi mấy ngày bù lại đi." Nói xong. Anh tiếp tục đi về phía trướcthời điểm đến cửa văn phòng, nghĩ đến điều gì, lại xoay người nói một câu, "Có con là chuyện tốt, công việc quan trọng, gia đình càng quan trọng hơn, không cần bởi vì công việc mà chậm trễ cái này, cô là tâm phúc của Lâm thị, sẽ không bởi vì cô sinh con mà bắt buộc cô từ chức." Lần này. Anh nói xong liền đẩy cửa đi vào, không nói thêm gì nữa. Mà một đám người ngoài văn phòng đều ngơ ngẩn mà nhìn cánh cửa đã khép lại kia. Không biết qua bao lâu, mới vang lên âm thanh rất nhỏ, "Tổng tài, này...... Là làm sao vậy a?" "Tôi tiến công ty đã một năm rồi, trước nay chưa từng nghe tổng tài nói nhiều như vậy bao giờ." "Cũng chưa từng thấy ngài ấy cười như hôm nay!" "Ngài ấy thế nhưng lại bắt đầu quan tâm nhân viên? Này, này này này quả thực không thể tưởng tượng được." Các thư kí nói nửa ngày, sau đó lại chuyển hướng qua thư kí Từ, "Chị Từ, chị biết Boss bị làm sao không?" Thư kí Từ đang mơ màng thì đột nhiên bị gọi tên, lại còn đột nhiên cho cô nghỉ, còn nói cái gì "Công việc tuy quan trọng, gia đình lại càng quan trọng hơn"...... Này thật là Boss mà cô biết 3 năm qua? Nếu không phải biết Boss không có an hem sinh đôi. Cô thật cho rằng đây không phải Boss thật sự a. Bất quá kỳ quái thì kỳ quái, thư kí Từ thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc nói "Được rồi, việc của Boss, chúng ta vẫn đừng nên đoán, vừa lúc tâm tình ngài ấy đang rất tốt các cô thông báo một tiếng cho các giám đốc bộ phận sắp xếp thời gian lên đây báo cáo." "Vâng!" Liên quan đến ai. Kỳ quái cũng liền trở nên không kỳ quái. Anh thậm chí cảm thấy về sau còn sẽ có rất nhiều phiên bản Lâm Thanh hàn khác thường này xuất hiện nữa cơ. Cười cười. Lý Tắc gõ cửa văn phòng, chờ bên trong truyền ra một tiếng "Vào đi", anh liền đẩy cửa đi vào. Lâm Thanh Hàn đang cầm di động nhìn, nghe được tiếng bước chân liền nhấc mi mắt nhìn thoáng qua, hỏi "Lấy được rồi?" "Đúng vậy." Thời điểm Lý Tắc đi lên, văn phòng đã khôi phục như thường, bất quá mơ hồ vẫn là có thể nghe được vài câu "Tổng tài hôm nay quá kỳ quái" nói, bước chân hơi dừng, nghĩ đến cuộc điện thoại sáng nay...... Là rất kỳ quái. Bất quá. Lý Tắc đem văn kiện trong tay đưa qua, "《 đa dạng lữ hành 》mười lăm ngày, tổng cộng sẽ đi qua hai quốc gia, xuất phát từ La Mã Italy, con đường thánh Jimmy ni á nặc cùng Florencia, sau đó đi Barcelon cùng Madrid a Tây Ban Nha, còn sẽ ở lại một ngày ở Sevilla." Lâm Thanh Hàn tiếp nhận văn kiện, nghiêm túc nhìn thoáng qua, mặt trên không chỉ có có địa điểm cần đến mà còn có thời gian đi, khen ngợi nhìn Lý Tắc liếc mắt một cái, "Cậu làm rất tốt." Đám người sau khi rời khỏi đây, Lâm Thanh Hàn gọi một cuộc điện thoại. Thực mau. Điện thoại kia đầu liền có người nghe, là một giọng nam nghi hoặc, "Lão Lâm?" Giống như là không thể tưởng tượng được, giọng nam cười nói, "Cậu như thế nào lại nhớ đến tôi mà gọi nha?" Lâm Thanh Hàn cùng người chào hỏi, sau đó đi thẳng vào vấn đề hỏi "Tôi nhớ rõ cậu hiện tại đang tiếp quản công ty du lịch của gia đình?" "Đúng vậy......" Ngụy Đạt cười một cái, "Tôi lại không có ý chí chiến đấu cùng khát vọng giống cậu, dù sao cũng liền hỗn hỗn nhật tử?, làm sao vậy?" "Tôi đưa cậu mấy cái địa chỉ, cậu giúp tôi tìm mấy quán ăn ngon với vài phong cảnh đẹp gần đó......" Dừng một chút, anh bổ sung nói "Nhớ rõ, quán ăn không những ngon mà giá cũng phải rẻ một chút." Quán ăn ngày hôm qua là do lúc trước anh đi công tác ở La Mã biết được, là do đối tác đề cử, thời điểm tới đó, anh còn rất kinh ngạc, bất quá hương vị cũng thật không tồi, nghĩ đến Ôn Nhuyễn ở đó, anh liền đề cử cho cô. "Vấn đề nhỏ, việc này là giúp cho ai? Không đúng, câu cuối cậu mới vừa nói là cái gì?" Ngụy Đạt tựa hồ mới phản ứng lại, nghẹn họng trân trối hỏi "Giá rẻ? Lão Lâm...... Cậu, không phải là phá sản đi?" Lâm Thanh Hàn "......" "Không đúng a, mấy ngày hôm trước cậu không phải mới đứng đầu bảng xếp hạng phú hào Forbes sao?" "....... Bạn nhờ giúp." Tuy rằng đối với vị bạn gì đó của Lâm Thanh Hàn rất tò mò, bất quá Ngụy Đạt vẫn là lựa chọn không hỏi, anh vừa thấy được mấy cái WeChat Lâm Thanh Hàn đăng, thấy rõ là ở thành phố, thuận miệng hỏi "Vậy cậu nói tôi biết giá cả thế nào thì được đây?" 500 Euro? 1000 Euro? Như thế có chút hỏi ngược Lâm Thanh Hàn. Ngón tay thon dài nhẹ lật văn kiện, nhìn số tiền được cấp của mỗi người, anh trầm ngâm một hồi mở miệng, "5 người, mỗi ngày 100-200 Euro đi." Ngụy Đạt "......." Anh hiện tại đặc biệt đặc biệt muốn biết vị bạn kia của Lâm Thanh Hàn là ai! Nửa ngày không nghe được đầu bên kia đáp lại, Lâm Thanh Hàn cau mày, thanh âm cũng trầm xuống, "Rất khó?" "Không có khó không......" Thật là có chút khó, ngài Lâm nhà giàu số một đã lên tiếng, như thế nào cũng nên an bài cho tốt a, Ngụy Đạt trong lòng chửi thầm một câu, nói, "Tôi cho cấp dưới đi tìm xem." "Được, vậy phiền cậu." Lâm Thanh Hàn cười một cái, "Khi nào đến đây, tôi mời cậu một bữa." Ngụy Đạt cũng cười theo, "Tốt nha." Hai người lại nói vài câu, Lâm Thanh Hàn cúp trước điện thoại, anh click mở Weibo, tìm thời tiết La Mã hôm nay gửi đi, nhìn ảnh đại diện kia, nghĩ đến câu nói vừa rồi với thư kí Từ, công việc tuy quan trọng, gia đình lại càng quan trọng hơn. Anh tỉnh ngộ quá trễ, hiện giờ hai người mới rơi vào tình trạng này. Bất quá... Còn tốt, cũng không phải quá muộn. Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiều vào người, anh nắm di động, nhìn ảnh đại diện kia, mặt mày lại tràn ra một ít cười. ...... Cùng thời gian đó, tổ tiết mục《 đa dạng lữ hành 》. Tổng đạo diễn Hạ Hải vẻ mặt thất thần đi vào công ty, mấy nhân viên công tác nhìn ông tiến vào, sôi nổi hô "Đạo diễn Hạ." Hạ Hải gật đầu, không nói. Bạn nối khố Lữ Thanh nhìn bộ dáng này của ông nhíu nhíu mày, "Cậu sao lại thế này a, sáng sớm lại thất hồn lạc phách, hay là đánh cược lại thua rồi." "Không phải......." Lữ Thanh nhíu mày, "Vậy thì ảy ra chuyện gì?" Hạ Hải quay đầu xem Lữ Thanh ấp úng mở miệng, "Mới vừa nhận được một khoản đầu tư." "Đầu tư thì liền đầu tư." Lữ Thanh bĩu môi, vô ngữ nói "Chúng ta làm chương trình này cũng không tính là tồi, Từ Nghiên là vị tiền bối lớn trong ngành điện ảnh, đây là lần đầu tiên Chúc Nguyệt xuất hiện sau khi nghỉ ngơi hai năm, fans của Tô Lam Lam fans cũng không thấp, còn có Kỷ Duyên nữa...... Cậu ta tham gia thì lượng ratings luôn được đảm bảo a." "Đầu tư nhiều hay ít a?" Hạ Hải vươn một ngón tay. "Một ngàn vạn?" Lữ Thanh có chút kinh ngạc, số tiền này không tính là ít, bất quá cũng còn tốt. "Không phải......" "Là một trăm triệu." "Cái gì?!" Lữ Thanh đứng lên, động tác quá nhanh, nước trà trên bàn đều bị đổ hết. Mấy cái nhân viên công tác ngơ ngác nhìn hai người, "Đạo diễn Hạ, đạo diễn Lữ, làm sao vậy ạ?" "Không có việc gì, không có việc gì." Lữ Thanh luống cuống tay chân đem cái bàn tùy tiện thu thập hạ, lôi kéo cánh tay Hạ Hải, hỏi "Ai vậy?" Hạ Hải "......tập đoàn Lâm thị." Ý nghĩ thứ nhất trong đầu Lữ Thanh chính là "Ngọa tào", sau đó chính là, "tập đoàn Lâm thị mấy năm nay làm đều là thật thể nghiệp? Tôi không nghe nói bọn họ có mong muốn đầu tư vào giới giải trí a......" Nói xong, ông lại chợt ngừng, theo sát là một câu, "Chẳng lẽ là vì......" Hạ Hải vừa muốn gật đầu. Liền nghe Lữ Thanh không thể tin tưởng đến phun ra ba chữ, "Tô Lam Lam?" Ông ta còn mang một dáng vẻ tự cho là mình đúng, "Đúng rồi đúng rồi, lúc trước liền có người bát quái, tôi nghe nói Lâm Thanh Hàn cùng Ôn Nhuyễn ly hôn chính là bởi vì Tô Lam Lam." Hạ Hải vẻ mặt vô ngữ nhìn vị bạn nối khố này của mình, cuối cùng không thể nhịn được nữa, hạ giọng nói "Cái gì Tô Lam Lam?! Cậu không xem Weibo sao? Cậu ta trên đó chỉ chú ý một mình Ôn Nhuyễn thôi, đăng trạng thái cũng đều lien quan đến Ôn Nhuyễn." Như vậy mà còn có thể nghĩ là Tô Lam Lam? Đầu óc để ở đâu cơ chứ?! "Ngạch......" Lữ Thanh bị nghẹn hạ, nghĩ nghĩ, hình như thật đúng là như vậy, "Này hai người không phải đã ly hôn rồi sao? Lâm Thanh Hàn làm như vậy là muốn làm gì a?" "Cậu còn muốn quản cậu ta muốn làm gì? Bất quá......" Hạ Hải hồi tưởng lại vừa rồi khi nghe điện thoại của trợ lí Lâm Thanh Hàn, "Phu nhân của chúng tôi là lần đầu tiên tham gia chương trình như vậy, hi vọng mọi người trong tổ sẽ giúp đỡ cô ấy nhiều hơn, còn có, Lâm tiên sinh cũng không hy vọng phu nhân biết chuyện này." Từ đầu đến cuối, nam nhân kia dùng đến đều là "Phu nhân" để xưng hô. Không thể hiểu nổi mấy người hào môn này lại muốn chơi trò gì. Bất quá... Ông mở miệng hỏi "Tiểu Húc, ghi hình ở La Mã gửi tới chưa?" "Tới rồi ạ, chúng ta vẫn chưa xét duyệt ạ." Một cái chàng trai hơn 20 tuổi đáp. "Cậu lấy lại đây, để tôi tự mình xét duyệt, còn có......" Hạ Hải dừng một chút, bổ sung nói, "Cậu nói với quay phim của Ôn Nhuyễn ở La Mã một tiếng, nói cậu ta lúc quay phim, mặc kệ quay hay chụp cái gì, liền chụp cho tôi, liều mạng mà chụp!" "A?" Không chỉ có là tiểu Húc, các nhân viên công tác khác đều sửng sốt. Tổ tiết mục vốn dĩ cho Ôn Nhuyễn gia nhập, chính là muốn cô cùng Kỷ Duyên và Tô Lam Lam 3 người bọn họ cùng xuất hiện nhưng mục đích chủ yếu vẫn là chụp Tô Lam Lam cùng Kỷ Duyên...... Hiện tại, đây là trọng tâm bị dời đi? Chính là vì cái gì a? Lữ Thanh xem cậu nhân viên ngây ngốc đứng ở kia, nhíu mày nói "A cái gì a, còn không đi liên hệ?" Ôn Nhuyễn hiện tại ở trong mắt ông, chính là một tòa Thần Tài sáng lấp lánh! Chạm vào cô một chút đều có thể rớt bảo vật a! "Không đúng a, lão Hạ......" Lữ Thanh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hạ giọng nói "Tổ tiết mục chúng ta ban đầu ngoại trừ hai tiền tuyến là từ Nghiên và Chúc Nguyệt thì ba người còn lại chỉ có Tô Lam Lam với Kỷ Duyên là được chú ý nhiều nhất, nhưng bây giờ Lâm thị lại vô đầu tư vậy thì hậu kì phải biên tập như thế nào đây?" Hạ Hải lúc nãy cũng vì chuyện này mà rối rắm một hồi. Bất quá khi thấy ảnh tư liệu tiểu Húc gửi tới thì ông đột nhiên cao thâm khó đoán cười "Chụp được cái gì thì liền phát ra cái đó, chúng ta đừng cắt nối biên tập loạn là được." Bất quá...... Ông nhìn hình ảnh, Kỷ Duyên cùng Ôn Nhuyễn ở chung trước sau có biến hóa. Chính là không cần cắt nối biên tập. Ông cũng có thể đoán trước sau này khi phát ra sẽ hỏa bạo. *** La Mã. Đoàn người Ôn Nhuyễn hôm nay chính là đơn thuần chỉ đi du ngoạn. Bọn họ đầu tiên là đi xem đấu trường La Mã, sau đó lại đi thăm nhà thờ St. Peter, hiện tại xem như thời gian hoạt động tự do, Từ Nghiên cùng Chúc Nguyệt chạy đi mua sắm, nói là mua quà lưu niệm cho gia đình, Tô Lam Lam nói là bị rớt đồ vật nên sẽ cùng Kỷ Duyên đi tìm đồ vật. Ôn Nhuyễn không muốn mua gì cả, mọi người hẹn nhau ở chỗ ước nguyện nên cô cũng liền lười đi về, trực tiếp tính toán ở bên này nghỉ ngơi luôn. Hồ ước nguyện* cũng là một trứ danh của La Mã. * Đài phun nước Travi là địa điểm tham quan, thăm thú thu hút nhiều khách du lịch Rome, Italia lại là truyền thuyết ném đồng xu cầu nguyện may mắn, sức khỏe, như ý, tình yêu... mình nghĩ là cái này nè nhưng không biết nói sao cho hay với đúng từ của bản cv cạnh còn có một đàn bồ câu trắng, hiện tại có không ít du khách đang cho bồ câu trắng ăn, Ôn Nhuyễn chưa được đi nhiều nơi, chọn một bậc cầu thang rồi liền trực tiếp ngồi xuống, nhìn thoáng qua nhiếp ảnh gia phía sau, cô từ túi lấy ra một chai nước khoáng Khai Phong, cười nói "Anh cũng mệt mỏi rồi, uống chút nước đi." Anh quay phim sửng sốt hạ, sau đó cú người gật gật đầu, anh không thể nói chuyện, nhưng trên mặt cười rõ ràng ôn hòa hơn rất nhiều, kỳ thật nếu vừa rồi tổ tiết mục không có thông báo thì trải qua mấy ngày này ở chung. Anh ta cũng sẽ quay chụp Ôn Nhuyễn thật tốt. Cô gái này tính tình ôn hòa, người lại thiện lương, đáng được đối đãi thật tốt. Ôn Nhuyễn là tự mang theo bình giữ ấm, uống xong nước, sau đó liền nâng má nhìn cảnh tượng náo nhiệt cách đó không xa, trẻ con, người lớn tuổi, các cặp tình nhân, bọn họ hoặc là nhắm mắt lại cúi người cầu nguyện. Hoặc là mang theo đồ ăn cho bồ câu trắng ăn. Thậm chí còn có người ở cách đó không xa không coi ai ra gì mà hôn môi. Thật lâu thật lâu trước kia. Ôn Nhuyễn cũng từng ảo tưởng qua sẽ có một ngày, Lâm Thanh Hàn có thể cùng cô tới La Mã, không có người khác, chỉ có 2 người bọn họ bỏ hết công việc, bọn họ có thể nắm tay đi trên đường phố La Mã, có thể ở trước hồ ước nguyện hôn nhau. Còn có thể giống cùng nhau chạy xe đạp. Hiện tại cô đã tới được đây nhưng bên cạnh lại không có Lâm Thanh Hàn. Có chút thất thần cười một cái. Bất quá thực mau, cô liền khôi phục như thường, nhìn thời gian, còn sớm, phỏng chừng nhóm người Từ lão sư cũng sẽ không về sớm như vậy, Ôn Nhuyễn từ trong ba lô lấy ra họa giấy vẽ...... Tính toán tùy tiện vẽ tranh. Lúc trước trên máy bay cũng đã trải qua. Anh quay phim vừa thấy Ôn Nhuyễn làm động tác này, lập tức đem camera tiến lại gần, vốn dĩ cho rằng Ôn Nhuyễn lần này sẽ giống những người khác đều sẽ vẽ nhân vật trong truyện tranh, nhưng nhìn một hồi, anh liền nhận thấy được không giống nhau a. Anh không hiểu lắm về vẽ. Ban đầu cũng xem không rõ, là nhìn một hồi lâu, mới dần dần rõ ràng hơn. Này, này này...... Đây là đang vẽ hồ nguyện ước? Lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là một tòa cung Hải Thần, ở giữa là Hải thần đang điều khiển xe ngựa, hai bên còn lại là thuỷ thần, phía trên cung Hải Thần còn có bốn vị thiếu nữ, mà trước mắt cung Hải Thần chính là hồ nguyện ước trứ danh, suối phun nước thì ở phía trước Hải Thần, nước suối từ các pho tượng trào ra. Vừa mới nhìn thấy cảnh tượng này. Lúc này bức tranh mới hiện ra thật rõ ràng, sinh động như thật. Không chỉ có là anh quay phim chấn kinh, nhưng anh ta là người không rành về hoạ, nhưng xem ra vị hoạ sĩ kia cũng có thể đã khẳng định Ôn Nhuyễn là ở cấp độ súc vật rồi, đến nỗi không biết từ khi nào những người du khách kia bắt đầu đi đến chỗ Ôn Nhuyễn, nhịn không được kinh ngạc cảm thán, "Này, vẽ cũng thật tốt quá đi." Ôn Nhuyễn vừa rồi vẫn luôn chăm chú vẽ tranh. Thời điểm vẽ tranh hoàn toàn tập trung không để ý các động tĩnh bên ngoài, vẽ xong nét cuối cùng mới nghe được thanh âm, có chút kinh ngạc khi nhìn qua, mới phát hiện không biết là từ khi nào, trước mắt thấy đã đứng không ít người náo nhiệt thưởng bức tranh của cô. Già- trẻ, lớn-bé, không phân biệt độ tuổi và giới tính, một đám người không phải nhìn chằm chằm cô mà chính là nhìn chằm chằm tranh của cô. Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị nhiều người như vậy vây xem, nhưng đáy lòng Ôn Nhuyễn vẫn là có chút thẹn thùng, làm cho khuôn mặt trắng nõn đỏ một nửa, lông mi cũng nhẹ nhàng rung động một hồi. Có vài người ngoại quốc thoạt nhìn bằng tuổi cô làm bộ dáng kinh hô "Thật đẹp." Trước mắt là thiếu nữ mặc áo rộng thùng cùng với váy, phía dưới là một đôi ủng cùng vớ đơn, tóc tùy ý buộc lên, bởi vì một ngày đi lại mà có vài sợi tóc nghịch ngợm rơi rụng ở gương mặt, càng đến gần liền nhìn thấy mặt của cô cùng bàn tay giống nhau đều nhỏ như vậy a. Cô có đôi mắt rất đẹp. Hình dạng như trăng non, tròng mắt thực đen, sạch sẽ, một chút tạp chất đều không có. Cái mũi nhỏ tinh xảo lại rất rất tốt a. Trời đất lại còn ưu ái cho cô một đôi môi biết cười, mặc dù không cười nhưng cũng cong cong, làm người cho tâm của người nhìn cũng có chút vui vẻ. Ngũ quan tinh xảo như vậy thật xứng với khí chất của cô, một người có vẻ ngoài ưa nhìn như vậy rất khó làm người ta sinh ra ác cảm được a. Đã xuất hiện người kìm nén không được, muốn cùng chụp ảnh với cô, có hai cô gái Trung Quốc có chút thẹn thùng, lại vẫn là giơ di động nói, "Nữ thần, chúng em có thể chụp ảnh chung với cô không?" Nhận thấy được Ôn Nhuyễn ngơ ngẩn, lại bồi thêm một câu, "Chúng em là nữ hài hoa hướng dương! Biết chị đang ở La Mã, vừa đúng lúc chúng em cũng đi du lịch ở đây, muốn đến thử vận may, không nghĩ tới......" Thật có thể gặp được Ôn Nhuyễn! Bởi vì kích động, hai cô nàng đều đỏ mặt. Ôn Nhuyễn thật cảm thấy không thể tưởng tượng được, bất quá ngơ ngẩn chỉ là trong nháy mắt, thực mau, cô liền nở nụ cười, thực ôn nhu gật gật đầu, "Đương nhiên là có thể." Có người khởi xướng, những người khác cũng đều muốn làm theo cùng chụp ảnh. Chờ đến lúc Kỷ Duyên cùng Tô Lam Lam qiay lại, nhìn thấy chính là Ôn Nhuyễn đang bị một đám người vây quanh, cô đứng ở chính giữa, giống như chúng tinh phủng nguyệt...... Kỷ Duyên vốn đang tìm người, dư quang thoáng nhìn Ôn Nhuyễn mi mắt cong cong bị người vây quanh, liền dừng bước chân. Cậu nhấp môi đứng ở tại chỗ, cứ như vậy lướt qua đám người nhìn về phía Ôn Nhuyễn. Không phải lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Nhuyễn như vậy, thật lâu thật lâu trước kia, Ôn Nhuyễn trong trí nhớ của cậu chính là bộ dáng này, mặc kiểu quần áo nào cũng xinh đẹp, như là trời sinh không có phiền não. Dường như, trên mặt vĩnh viễn đều treo nụ cười, đi đến nơi nào, đều là giống như vậy bị một đám người vây quanh. Lúc ấy. Không biết có bao nhiêu người thích cô. Ngay cả cậu...... Lúc bà nội cười hỏi hắn "A Duyên của chúng ta không biết về sau sẽ cưới một cô gái như thế nào đây" thời điểm đó, người thứ nhất hiện trong đầu cậu, cũng là...... Ôn Nhuyễn. "A Duyên......" Tô Lam Lam thân mật kêu tên cậu, "Cậu xem chỗ bán kem kia thế nào?" Nói xong cũng không nghe được hồi âm, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy cậu thần sắc ngơ ngẩn mà đang nhìn về một hướng, theo ánh mắt cậu nhìn qua thì Tô Lam Lam cũng thấy được Ôn Nhuyễn chúng tinh phủng nguyệt, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch. Nơi sâu thẳm trong ký ức những cảm giác về bức tranh đã bị cô áp chế bỏ lại trong quá khứ giờ đây lại một lần nữa xuất hiện. Đó là ký ức khiến cô sợ hãi nhất Ở trong trí nhớ... Ôn Nhuyễn là được ánh sáng che chở của thiên sứ, bên người vĩnh viễn không thiếu bạn bè cùng những sự khen ngợi, mà cô ta chỉ là một cái bóng ở góc tường, không dám bước chân lại gần. Cô ta hao phí bao nhiêu thời gian cùng tinh lực mới có thể bước đi dưới ánh đèn flash, có được hoa tươi cùng những tiếng vỗ tay. Nhưng hiện tại. Nữ nhân này lại xuất hiện lần nữa. Rõ ràng mất đi hết thảy, không có gia thế không có bối cảnh, ngay cả Lâm Thanh Hàn đều đã vứt bỏ cô. Nhưng cô vẫn hạnh phúc như vậy, bắt mắt như vậy. Nhìn quanh bốn phía. Đều không ngoại lệ. Trên quảng trường ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Ôn Nhuyễn, không ai đang nhìn cô ta cả...... Lòng bàn tay nắm chặt như muốn chảy máu, Tô Lam Lam chỉ có thể cứng đờ duy trì nét cười gượng gạo, sau đó vươn tay, lôi kéo tay áo Kỷ Duyên. "Làm sao vậy?" Kỷ Duyên như là rốt cuộc lấy lại tinh thần, cúi đầu hỏi Tô Lam Lam. "Em hỏi anh là có muốn ăn kem không?" Tô Lam Lam hờn dỗi nói, "Anh đang xem cái gì vậy? Em nói với anh nửa ngày, anh cũng không thèm đáp lại." Nghĩ đến lí do làm chính mình thất thần, Kỷ Duyên trầm mặc một chút rồi thôi, sau đó mới mở miệng, "Không có gì." Tô Lam Lam cười nói "Chúng ta đi mua kem đi." "Ừ." Kỷ Duyên có có không không gật đầu. Chờ lấy kem xong, Tô Lam Lam như là hồi ức dường như, "Kỷ gia ngày xưa dì vẫn luôn hay cho chúng ta ăn kem a, đúng rồi......" Cô nhìn hướng quảng trường một lúc, đề nghị nói "A Duyên, chúng ta chạy xe đạp đi, em đã lâu rồi không được chạy." "Cô muốn chạy thì chạy đi." Nói xong, Kỷ Duyên đưa ánh mắt liếc liếc một bóng dáng cách đó không xa, nhìn thấy đám đông xung quang Ôn Nhuyễn cơ bản sắp rời đi hết, cậu đột nhiên quay lại phía sau nói một câu, "Bán cho tôi thêm một cây kem nữa." Không biết nghĩ tới cái gì, lại bồi thêm một câu, "Lấy vị mạt trà." "Được." "A Duyên, anh......" Tô Lam Lam lời nói còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Kỷ Duyên cầm kem, lập tức đi về phía Ôn Nhuyễn, đi rồi cũng không quay đầu lại, bước chân đều không mang theo sự vấn vương nào. ..... "Này." Ôn Nhuyễn đang thu dọn đồ đạc, nghe được âm thanh quen thuộc, ngửa đầu nhìn qua, ánh mặt trời vừa đúng lúc, người tới đi ngược sáng, cô không thấy rõ dáng vẻ của người đó, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh to cao ấy. Nghe ra là thanh âm của Kỷ Duyên. Cô có chút không thoải mái híp híp mắt, tay để trên trán, che ánh nắng mặt trời, "Làm sao vậy?" Kỷ Duyên cầm kem, khô cằn mở miệng, "Cho cô." Ơ? Ôn Nhuyễn ngẩn ra, sau đó liền nhìn cây kem cậu ta đang đưa cho mình, còn có một câu như có như không mờ mịt thanh âm, "Mạt trà." Nhìn cây kem trước mắt, Ôn Nhuyễn kinh ngạc, cô từ nhỏ vẫn luôn thích kem mạt trà, Kỷ Duyên làm sao mà biết được? Bất quá cô cũng không nghĩ nhiều, cong con mắt, nở nụ cười, "Cảm ơn a." Kỷ Duyên không lên tiếng, thậm chí trực tiếp tránh đi tầm mắt, thực nhanh qua đứng ở một bên, một tay cầm kem, một tay đút trong túi quần, nhưng tai dưới ánh nắng mặt trời lại lặng lẽ lộ ra một ít đỏ ửng. [hie] Thời gian sắp tới chắc mình sẽ ra chương không được đều đặn lắm mong mọi người sẽ thông cảm ạ. Máy tính của Ngọc bị hư rồi nên hiện tại bạn ấy vẫn chưa thể giúp mình edit tiếp được a với cả hai đứa bây giờ đang tập tành thích nghi với môi trường mới nên thời gian hơi bị lộn xộn ý nên mong mọi người đừng giận nha <3 Cám ơn tất cả các bạn đã luôn ủng hộ tụi mình nha <3 <3 <3 Tác giả Tống Gia Đào Hoa Thể loại Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng Nguồn Link đọc sau ly hôn tôi nổi tiếng Tôi mới ly hôn và tôi được vợ cũ chú ý rất nhiều. Cô ấy bắt đầu viết bài về tôi, nhưng tôi không thích nó. Tôi không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý nữa. Tôi trở nên nổi tiếng sau khi ly hôn. Tôi phải bắt đầu cuộc sống mới và quay lại công việc cũ. Nhưng tôi có rất nhiều thứ mà tôi muốn làm và những người quan trọng đối với tôi. Tag truyện full các vụ Giới thiệu Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử, Nữ chủ Ngày nhảy hố 220220 Cover lxlxsso Tình trạng Đang lết Văn án 1 Trong mắt mọi người, Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn là một cuộc hôn nhân sai lầm. Trong ba năm hai người ở chung, mọi người đều đoán xem khi nào họ sẽ ly hôn. Cuối cùng họ cùng chờ được ngày đó. Ngay khi có người tuyên bố nhìn thấy hai người cùng đến Cục Dân Chính, Weibo tê liệt, server hỏng mất, một đám ăn dưa quần chúng sôi nổi tỏ vẻ Ôn Nhuyễn điên rồi Nếu không điên, như thế nào lại đồng ý cùng nhà giàu số một ly hôn? Ôn Nhuyễn không có điên, cô không chỉ có không điên, còn dùng sự thật chứng minh tuy không có Lâm Thanh Hàn, cô cũng có thể sống tốt. Càng ngày càng tốt. Văn án 2 Lâm Thanh Hàn cho rằng Ôn Nhuyễn sau khi cùng mình ly hôn khẳng định sẽ thật sự thảm, cho đến khi anh nhìn thấy Ôn Nhuyễn chỉ chụp cái tổng nghệ là có thể hút phấn vô số, tùy tiện mặc một bộ quần áo là có thể trở thành xu hướng mới của giới thời trang, ngay cả lúc mang thai cũng có một đám người tỏ vẻ chính mình có thể làm ba. Anh hoàn toàn ngồi không yên. Vào sáng sớm ngày nọ, anh tìm được Ôn Nhuyễn, cùng cô nói, “Cùng anh phục hôn, điều kiện em quyết định.” Nhưng Ôn Nhuyễn một người luôn luôn ôn nhu sau khi nghe lời nói của anh chỉ nhìn anh cười “Muốn phục hôn? Kêu một tiếng ba.” Lâm Thanh Hàn Ba! [Edit] hihie01 Nhìn thấy Tô Lam Lam xuất hiện. Chúc Nguyệt vừa rồi còn cười khanh khách khuôn mặt lập tức liền trầm xuống, cũng may cô nàng còn nhớ là đang quay chương trình, không có tỏ thái độ quá đáng, chẳng qua vừa rồi gương mặt còn cười tươi nhưng bây giờ thì không còn thấy nữa. Ôn Nhuyễn đứng gần Chúc Nguyệt, đối với cảm xúc biến hóa này của cô nàng thì cũng đã nhận ra. Thời gian cô ở trong cái vòng này tuy cũng chưa được lâu lắm. Nhưng Tiểu Mạch lại là người rất rất am hiểu những điều trong giới này nên trước khi cô đi thì cô nàng đã sơ qua tính cách của những khách mời tham gia chương trình này cho cô nghe qua một lần. Trong đó liền bao gồm Tô Lam Lam cùng Chúc Nguyệt nguyên nhân vì sao lại không hợp. Chúc Nguyệt tính tình tuy thẳng thắn nhưng cũng không phải cái loại người không rõ lý lẽ, cô nàng có nhiều bằng hữu, quan hệ với Kỷ Duyên cũng coi như là không tồi. Lúc trước khi Kỷ Duyên vừa xuất đạo liền cùng Chúc Nguyệt hợp tác qua, lúc ấy Chúc Nguyệt đã là cấp bậc thiên hậu còn Kỷ Duyên mới ra đời, cùng cậu ta hợp tác, xem như là dìu dắt. Mấy năm nay bọn họ lén kết giao cũng rất nhiều. Cũng là cho tới nay mới thôi, trong giới giải trí đây là nữ minh tinh duy nhất nếu có quan hệ gì với Kỷ Duyên cũng không bị fans cậu ta vùi dập. Thời điểm Tô Lam Lam mới vừa tiến vào vòng, thường xuyên đi theo Kỷ Duyên, không tránh khỏi cùng Chúc Nguyệt cũng chạm mặt vài lần, lúc vừa mới bắt đầu mấy người bọn họ quan hệ cũng không tồi. Nhưng có một lần liên hoan, Chúc Nguyệt đột nhiên phát tính tình, còn vừa khéo bị người chụp lên mạng, trong video, cô nàng trực tiếp lật đổ một cái bàn, còn đẩy Tô Lam Lam một phen, chuyện này vang rất lớn, mặc kệ là fans Tô Lam Lam hay là người qua đường tất cả đều ở trên mạng chỉ trích tính tình Chúc Nguyệt quá không tốt. Lúc ấy Chúc Nguyệt không phải chỉ có một người, cô có ban nhạc của chính mình, gọi là "sky". Cô là trưởng nhóm. Sau khi sự việc xảy ra thì cô rời khỏi ban nhạc bắt đầu một mình sinh tồn trong vòng này, hơn nữa lấy đóng dàn nhạc mọi người, nga, còn có Tô Lam Lam, lúc sau hai năm cũng chưa xuất hiện ở trước mặt công chúng...... Lần này tổng nghệ vẫn là công việc đầu tiên sau khi cô nàng nghỉ ngơi. mình thật không hiểu khúc này lắm... Tất cả mọi người nói là bởi vì sự kiện lần đó, tạo thành ảnh hưởng không tốt trước công chúng, cô mới phải rời khỏi dàn nhạc. Nhưng Tiểu Mạch đã nói cho cô một tin tức tuyệt mật, nói là Chúc Nguyệt đã từng thích một tay ghi-ta của ban nhạc, hai người tuy rằng không có chính thức kết giao, nhưng quan hệ của bọn họ ở trong vòng không tính là bí mật gì. Mà vị ghi-ta này sau khi tiếp xúc với Tô Lam Lam thì đột nhiên "Rễ tình đâm sâu", kỳ thật càng có thể như thấy sắc nảy lòng tham cho nên mới xuất hiện video như vậy. "Từ lão sư." Tô Lam Lam đã chạy tới trước mặt, cô ta mặc một bộ váy liền ưu nhã, trên mặt trang điểm tinh xảo, tóc đen rối tung ở sau người, cười cùng Từ Nghiên chào hỏi. "Lam Lam tới." Từ Nghiên cũng cười cùng Tô Lam Lam chào hỏi. Tô Lam Lam gật gật đầu, một bộ dáng ngoan ngoãn, lúc ánh mắt nhìn về phía Chúc Nguyệt, biểu tình trên mặt cô ta cũng không có sinh ra một tia biến hóa, như cũ cười khanh khách, tiếng nói cũng thực ôn nhu, "Chúc Nguyệt." Một chút cũng không nhìn ra là hai người không hợp nhau. Chúc Nguyệt lại không có để ý tới cô ta, cô nàng không có mặt đen rời đi đã là cho Tô Lam Lam thể diện cuối cùng, đến nỗi hiện tại có không cho người ta một bậc thang hay không hoặc là sau khi tiết mục được công chiếu có bao nhiêu người muốn bôi đen cô nàng. Cô nàng không để bụng. Lúc trước thời điểm cùng tổ tiết mục ký hợp đồng, cô còn không biết Tô Lam Lam cũng tham gia. Chờ khi biết thì cũng đã chậm. Không phải vì không đủ tiền bồi thường hợp đồng mà do cô cảm thấy vì cái loại nữ nhân này mà bỏ tiền ra thì thật không đáng. Không được Chúc Nguyệt đáp lại, Tô Lam Lam cũng không có sinh khí, vẫn cười khanh khách, chỉ là ánh mắt lúc chuyển qua trên người Ôn Nhuyễn, nhìn đến gương mặt kia, nghĩ đến ngày hôm qua Weibo bốn phía đều biểu dương. Ánh mắt hơi lóe. Bất quá thực mau, cô ta lại cười thập phần thân cận hô một tiếng, " Chị Ôn Nhuyễn." Ôn Nhuyễn nhìn Tô Lam Lam, nhưng thật ra không có phản ứng gì, triều người gật gật đầu, xem như đáp lại. Tô Lam Lam cứ như vậy chào hỏi xong một đám người, thanh âm ôn nhu, mặt mày mỉm cười, chờ thời điểm ánh mắt chuyển hướng tới Kỷ Duyên, tiếng nói không tự giác lại ôn nhu rất nhiều, còn mang theo một ít tiểu nữ nhi hờn dỗi, "Kỷ Duyên, em buổi sáng có gửi WeChat cho anh, anh như thế nào lại không trả lời a?" Này còn đang ở chỗ quay chụp. Lời bọn họ nói đều sẽ được ghi lại. Nhưng Tô Lam Lam lại một chút đều không kiêng dè, phảng phất như ở chương trình tuyên bố chủ quyền. Chúc Nguyệt ghét nhất bộ dáng này của Tô Lam Lam, thấy cô như vậy, đôi mắt giấu dưới mũ lưỡi trai nhìn lên trời, cô nàng lần này là một chút tình cảm cũng chưa để lại, trực tiếp mở miệng đánh gãy Tô Lam Lam nói, "Được rồi, tôi chết đói đến nơi rồi, đi thôi đi thôi." Cô một bên kéo cánh tay Ôn Nhuyễn, một bên tiếp đón Từ Nghiên, "Từ lão sư, chúng ta nhanh lên, em đói đến sắp ngất tới nơi rồi." Từ Nghiên cười cười, cũng không nói chuyện, lôi kéo rương hành lý đi theo hai nữ nhân đi ra ngoài, đi được xa xa, còn có thể nghe được Chúc Nguyệt quấn lấy Ôn Nhuyễn hỏi, "Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, trong nhà có bữa sáng sao?" "Có, buổi sáng còn một ít cháo, còn có là em tự tay làm đó." "A!" "Em là thiên sứ sao! Em đúng là tiên nữ?" Đột nhiên bị Chúc Nguyệt đánh gãy lời, Tô Lam Lam tức giận đến nụ cười trên mặt đều banh không được, nữ nhân này vẫn là kiểu người khiến người ta chán ghét, thật giống như Ôn Nhuyễn vậy! Nếu không phải bởi vì Kỷ Duyên, cô sẽ không tới tham gia cái tổng nghệ này. Đem áp khí đến đáy lòng, cô quay đầu, nhìn Kỷ Duyên, thực thuận tay đem rương hành lý đẩy đến bên người Kỷ Duyên, một lần nữa giương lên một nụ cười hết sức rực rỡ, thanh âm nhu nhu nói "Kỷ Duyên, chúng ta cũng đi thôi." "Ừ." Kỷ Duyên gật gật đầu, trực tiếp cất bước đi, trên người vẫn là khí thế người sống chớ gần. Tô Lam Lam nhìn bóng dáng Kỷ Duyên lại ngây ngốc, cô vốn đang chờ Kỷ Duyên xách hành lý cho mình, như vậy không những có thể giảm bớt đi gánh nặng, còn có thể biểu hiện hai người bọn họ có quan hệ rất tốt, một công đôi việc. Nhưng người này như thế nào liền trực tiếp đi rồi? Nhìn nhìn rương hành lý bên người, lại người đi không quay đầu lại, chỉ sợ đều không có chú ý tới cô ta còn lưu lại sau lưng, Tô Lam Lam vừa thẹn thùng vừa tức, bên cạnh còn có không ít người xem, ngay cả bên người cũng có một cái cameras vẫn luôn quay mình, cô không thể kêu người, chỉ có thể cắn răng, lôi kéo rương hành lý, đuổi theo. Vì để lên hình cho đẹp. Tô Lam Lam mặc váy cùng đi giày cao gót. Đuồi theo thật sự rất mệt, Kỷ Duyên chân lại dài, một bước của cậu là hai bước của cô ta, chờ cô đuổi kịp theo, đã sớm là bộ dáng thở hổn hển. Thở phì phò. Phát giác đôi tay đang đút túi quần của Kỷ Duyên, một chút đều không có ý giúp cô xách hành lý, Tô Lam Lam kiềm chế mãi, vẫn là nhịn không được đè thấp tiếng nói hỏi, "Kỷ Duyên, anh có phải hay không còn ở giận em?" Như là nữ sinh nhỏ đang làm nũng bạn trai mình vậy. Còn kéo dài từ cuối ra một chút. Lúc này phàm là nam tử có một chút EQ đều có thể hiểu được, nhưng Kỷ Duyên hiển nhiên không phải loại người này, cậu thực nghi hoặc, thực khó hiểu mà nhìn Tô Lam Lam liếc mắt một cái, không rõ ý tứ của cô. Cho nên chân thành tha thiết phát ra nghi vấn, "Cái gì?" "Anh không giúp em xách hành lý, rất nặng a." Tô Lam Lam một bên nói một bên còn vươn tay cho cậu xem, kiều thanh nói "Anh xem, đều đỏ cả rồi." Nói được minh bạch như vậy, có là người ngốc cũng nên nghe hiểu đi. Tô Lam Lam một bên ở trong lòng nghĩ, một bên chờ Kỷ Duyên giúp lấy hành lý, chỉ cần Kỷ Duyên giúp cô lấy hành lý thì cảm giác quẫn bách vừa rồi có thể tan thành mây khói. Kỷ Duyên đích xác như cô dự liệu dừng bước chân. Cũng không phải là Tô Lam Lam lường trước như vậy, nam nhân trước mắt này cúi đầu xem cô, cau mày, phát ra nghi vấn, "Chính cô không có tay sao?" ...... ? ?? ??? Cái, cái gì? Tô Lam Lam trên mặt cứng đờ, cô ngửa đầu nhìn Kỷ Duyên, hai mắt thất thần, như là còn chưa có phản ứng kịp. Nơi này không có những người khác. Nhưng hai đại ca camera còn ở đây, nếu không phải còn đang công tác, bọn họ đều có chút chạy còn không kịp. Kỷ Duyên này cũng quá độc. Lúc này nếu là đăng trên mạng, chỉ sợ Tô Lam Lam sẽ bị trào chết, bọn họ thậm chí có thể nghĩ đến những cái võng hữu sẽ trực tiếp làm động biểu đồ tình bao, bên cạnh viết hoa —— "Chính cô không có tay sao?" Bất quá, không phải nói quan hệ hai người này rất tốt sao? Kỷ Duyên phát ra nghi vấn như vậy, thật không có ý khác, cậu chỉ là đơn thuần có chút nghi hoặc, tham gia tiết mục nào mà người ta không phải tự mình xách hành lý? Ôn Nhuyễn, Từ lão sư, Chúc Nguyệt, muốn nói nặng, cái rương hành lý này của Tô Lam Lam còn không có bằng một nửa của Ôn Nhuyễn. Của mình tự mình xách, ngay cả lên lầu hai cũng tự mình xách lên. Lại nghĩ đến đêm qua, Ôn Nhuyễn một bên nấu ăn cho cậu một bên nói, "Liền lúc này đây a, về sau cậu nếu là nói không ăn thì tôi liền thật không làm cho cậu, còn có, tôi làm cho cậu là tình cảm chứ không phải là bổn phận của tôi." "Không cần cảm thấy kinh thiên động địa." "Nếu tới tham gia tổng nghệ, cũng đừng lại đem tính tình đại thiếu gia của mình đến đây, không có người có nghĩa vụ phục vụ cậu." Cậu nhìn Tô Lam Lam, cũng đồng dạng nói một câu, "Đây là tổng nghệ cũng là công tác của cô, nếu là tới tham gia công tác, liền đem tính tình đại tiểu thư của cô thu lại, không có người có nghĩa vụ phục vụ cô." Vừa dứt lời. Chúc Nguyệt đã chờ đến không kiên nhẫn, trực tiếp quát "Kỷ Duyên, cậu đủ chưa a, có đi hay không? Lại không đi, chúng tôi đi trước." "Tới liền." Kỷ Duyên ngữ khí nhàn nhạt lên tiếng, sau đó cũng không quản Tô Lam Lam, chính mình cất bước đi. Bên cạnh là đám người như nước chảy, thường thường có người đem ánh mắt rơi xuống trên người cô, vừa rồi Kỷ Duyên nói những lời đó thanh âm không lớn, trừ bỏ mấy cái đại ca camera cũng không có người nghe được. Nhưng Tô Lam Lam chính là cảm giác tất cả mọi người đều nghe được, hiện tại bọn họ nhìn phía ánh mắt của cô đều là mang theo tia trào phúng. Cô đã thật lâu không có cảm giác quẫn bách như vậy. Hiện tại danh khí càng lúc càng lớn, đi đến nơi nào không phải được người phục vụ? Nhưng hiện tại lại như là bị người trước mặt mọi người cho một cái tát, mà người này —— vẫn là Kỷ Duyên. Nếu là người khác nói như vậy, những người khác đều sẽ đứng ở phía của cô. Tựa như lúc trước sự kiện kia của Chúc Nguyệt, tất cả mọi người đều chỉ trích Chúc Nguyệt, nhưng không ai hỏi nguyên nhân đằng sau vụ việc ấy. Cô thậm chí đều có thể nghĩ đến lúc tiết mục được chiếu, người khác sẽ nói cô như thế nào, lôi kéo rương hành lý tay ở run nhè nhẹ, nhưng Tô Lam Lam không dám phát tiết một chút ít cảm xúc nào...... Cô chỉ có thể đè nặng cảm xúc ở đáy lòng, treo nụ cười như cũ khéo léo hoàn mỹ, tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng lại ở không nhịn được nghĩ, Kỷ Duyên vì cái gì lại biến thành như vậy? Nghĩ đến ngày hôm qua cái hot search tình lữ trang kia, nghĩ đến lúc trước Kỷ Duyên đột nhiên chủ động chú ý Ôn Nhuyễn, trong lòng cô run lên, chẳng lẽ...... Cậu ta thật sự thích Ôn Nhuyễn? _________________________________________ Tác giả có lời muốn nói Canh hai dâng lên.

sau ly hôn tôi nổi tiếng