Blake là nam thứ trong truyện gốc, người được khắc họa như một con quái vật trú ngụ dưới chiếc vỏ bọc hoàn hảo. Vậy nhưng, giờ đây ngày ấy lại cư xử như một con thỏ ngay thơ vậy. Người duy nhất có thể hóa giải được lời nguyền của thái tử là nữ chính Diana
Giới thiệu truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ: Bộ truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ của tác giả Nụ Cười là bộ tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc, xoay quanh câu chuyện về nữ chính Lê Nhật Linh và hôn nhân chỉ trên giấy tờ pháp lý với Lâm Quân - Thiếu gia một tay
Truyện Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu - Chương 348 “Anh bạn nhỏ, em đáng yêu quá. cách ăn mặc và mọi cử chỉ của cậu bé
TRUYỆN CHỈ YÊU CHIỀU CÔ VỢ BÉ NHỎ. Đọc truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ Full.Văn Án :Đọc truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ Full.Văn Án :Đó không phải ai xa lạ mà chính là người chồng đã kết hôn với Lê Nhật Linh ba năm nhưng không gặp mặt nhau lấy một lân
Đọc truyện Chỉ yêu thương Chiều Cô Vợ bé nhỏ Nhỏ Full.Văn Án :Đọc truyện Chỉ yêu Chiều Cô Vợ bé bỏng Nhỏ Full.Văn Án :Đó chưa phải ai không quen mà đó là người ck đã kết thân với Lê Nhật Linh ba năm tuy thế không gặp mặt mặt nhau mang một lân— Lâm Quân.Lê Nhật
Tình trạng: Đang ra 1471 Chương. Đánh giá: 10 /10 từ 0 lượt. Đó không phải ai xa lạ mà chính là người chồng đã kết hôn với Lê Nhật Linh ba năm nhưng không gặp mặt nhau lấy một lân— Lâm Quân. Lê Nhật Linh nhanh nhẹn ngồi xuống, kéo váy lên quấn quanh người và căng thẳng
0mSIceD. Đọc truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ Lê Nhật Linh - Làm Quan, tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Nụ Cười. *********** Đó không phải ai xa lạ mà chính là người chồng đã kết hôn với Lê Nhật Linh ba năm nhưng không gặp mặt nhau lấy một lân— Lâm Quân. Lê Nhật Linh nhanh nhẹn ngồi xuống, kéo váy lên quấn quanh người và căng thẳng nhìn người đàn ông điển trai nọ "Sao anh lại ở đây?” Mới dứt câu cô đã hận không thể cản đứt phăng đầu lưỡi. Đây là nhà họ Lâm, anh ở đây là lẽ hiển nhiên thôi mà. Thảo nào mẹ Lâm lại dùng ánh mắt sâu xa đó khi bảo từ giờ cô sẽ ở đây. Xem ra đây chính là phòng Lâm Quân.
Diệp Cô Thâm 26 tuổi và cô gái nhỏ Đường Tuế Như 18 tuổi phụng chỉ kết hôn!Đường Tuế Như cho rằng cái vị nhân vật lớn lạnh lùng này cưới cô chỉ bởi vì có hôn ước, nhưng trêи thực tế……“Ông xã, mùa thu tới rồi……” “Ngoan……”Hôm sau, mấy chiếc xe tải quần áo được đưa đến nhà.“Ông xã, nho xanh ăn ngon……” “Ngoan……”Hôm sau, có mấy chục vườn nho xanh dưới danh nghĩa của cô.“Ông xã, có người nói em không xứng với anh!” “Ngoan……”Hôm sau, người đó, ủa, người đó đâu rồi?!Thật lâu về sau, Diệp phu nhân được cưng chiều đến vô pháp vô thiên tỏ vẻ, ngoại trừ eo có hơi đau ra, cuộc sống sau khi kết hôn thật sự ngọt đến ê răng!
Chương 6 Kẻ thứ ba khiêu khích Vào đến quán cà phê, Lê Nhật Linh lập tức trông thấy Hạ Lan Châu đang ngồi chờ mình bên khung cửa sổ. Cô cười đi tới “Lan Châu ơi, tớ phỏng vấn xong rồi!” “Thế nào? Có ổn không?” Thấy bạn thân nhà mình, Hạ Lan Châu xúc động đứng bật dậy như thể cô ấy là mới là người đi phỏng vấn chờ kết quả. “Tất nhiên là ổn rồi” “Ôi, cục cưng nhà tớ giỏi quá xá!” Hạ Lan Châu ôm lấy cô “Đi thôi đi thôi, tớ sẽ dẫn cậu đi mua, mua nữa, mua mãi để chúc mừng cho thành công này!” “Đi luôn” Lê Nhật Linh cười vui vẻ. Thấy phục vụ đi về phía mình, cô thuận miệng gọi “Phục vụ, tính tiền.” Giọng nữ chói tai chợt vang lên từ chiếc bàn gần đó “Không thấy người ta đang gọi nước hả, tính có tí tiền thôi cũng gọi giật ngược lên thế? Hay là mấy người thấy mình có tiền nên ghê gớm hơn người?” Lê Nhật Linh ngơ ngác, vẫn giữ thái độ mềm mỏng “Thế thì để họ gọi nước trước đi.” Cô ta vấn chưa vừa lòng, nói cho hết lời mỉa mai “Chậc chậc chậc, xem cái giọng điệu bố thí cho người ta kìa. Đúng là con gái nhà họ Lê cả vú lấp miệng em quá” Bấy giờ Lê Nhật Linh mới ngẩng đầu lên quan sát người phụ nữ cứ chăm chăm gây chuyện này. Cô ta mặc chiếc váy cổ V khoét sâu tôn lên khe sâu bỏng mắt. Cô không biết mình đã làm mích lòng người ta từ bao giờ vì hình như họ còn chẳng quen biết nhau. Đôi mắt được trang điểm khá đậm vẫn gắn chặt trên người cô, đong đầy thù hận, nhưng pha lẫn trong đó lại là vẻ ghen tị thoáng qua. Có vẻ cô ta đang cố đè nén ý định gì đó, nhưng không thể dẫn lòng nổiqua thời gian nên nhấc đôi giày cao gót lên bước đến bàn Lê Nhật Linh gọi “Lê Nhật Linh!” Cô bình thản nhìn lại “Xin lỗi, tôi không quen biết cô.” “Ồ, cô không biết thật hay là đang giả vờ?” Lưu Ly chống tay cười rực rỡ, mỉa mai “Ngày nào. tôi cũng ở bên chồng cô, tôi không tin cô chẳng biết mặt mũi tôi trông thế nào. Nói cho cô biết, tên tôi là Lưu Ly!” Người phụ nữ luôn ở bên chồng cô ấy hả? Mí mắt Lê Nhật Linh giật giật. Đây là lần đầu tiên cô thấy kẻ thứ ba mà như cây ngay không sợ chết đứng thế này đấy. “Lê Nhật Linh, cô giả điên giả ngốc cái gì thế. Tôi nói cho cô biết, anh Quân không yêu cô nên dù cô có bám mãi không buông thì cũng chẳng ích gì đâu! Anh ấy không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi!” Lưu Ly bắt đầu rêu rao lên như kẻ vừa trốn ra từ viện tâm thần. Lê Nhật Linh không quen chửi đổng lên như mấy người chợ búa đanh đá ở nơi công cộng. Ánh mắt tò mò và khinh bỉ từ các bàn khác đang nhìn về phía này, cô quả quyết để lại tiền mặt trên bàn rồi kéo Hạ Lan Châu bỏ đi. Lưu Ly khinh người quen thói, giơ hai tay lên chặn ngang đường đi của Lê Nhật Linh “Cô trốn đi đâu, chột dạ rồi hả?” Lê Nhật Linh hít sâu để nhịn xúc động muốn nhào lên đánh người “Cô à, chúng ta chẳng quen biết gì nhau, cô muốn tìm ai đó cãi vã thì không nên đến quán cà phê để gây ảnh hưởng đến người khác chứ.” Thấy cô bắt đầu gắt gỏng, Lưu Ly đắc ý vênh mặt “Cô đã giành mất Ý rồi, bây giờ còn muốn chiếm luôn quán cà phê này à? Chẳng lẽ nhà cô mở ra quán cà phê này nên chỉ mình cô được tới còn tôi thì không chăng?” Lê Nhật Linh khe khẽ thở dài, bình tĩnh giải thích “Quán là phê này là quà hỏi cưới của nhà họ Lâm, tôi lười nên không muốn nhận nhưng suy đi tính lại thì đúng là nó thuộc về tôi đấy.” Mặt Lưu Ly đổi tới đổi lui như bảng pha màu “Đừng tưởng cho cô cái quán cà phê thì tưởng mình hay ho lắm, tim anh ấy mãi mãi không thuộc về cô đâu!” Lê Nhật Linh thờ ơ hỏi lại “Rồi sao?” Đẳng nào cô cũng đâu có cần trái tim Lâm Quân. Bị sỉ nhục liên tục, mặt mũi Lưu Ly chẳng biết phải ném đi đâu. Cô ta đập bàn, cầm tách cà phê hắt thẳng lên mặt Lê Nhật Linh. “AI” Lê Nhật Linh không kịp né nên bị tạt dính dầy cà phê. Cô ta vẫn chưa thấy đủ bèn giơ tay lên nhào. tới cào mặt cô. Lê Nhật Linh được gia đình dạy dỗ nghiêm khắt từ nhỏ, không hề đánh nhau với ai bao giờ nên rơi xuống thế yếu, bị Lưu Ly cào hai vết và để lại mấy vệt đỏ trên cổ tay. “Lê Nhật Linh, cô cướp mất người đàn ông của tôi nên đừng hòng tôi sẽ bỏ qua cho cô!”
Chương 43 Hắn chỉ tự mình đa tình Hạ Huy Thành kéo cô từ dưới đất đứng lên, sau đó ôm lấy thân thể run rẩy yếu ớt đó vào lòng, “Không sao đâu, Nhật Linh, mọi thứ đều qua hết rồi.” Trong mắt hắn tràn đầy đau lòng, xót xa, sao cô gái này lại phải chịu người ta làm nhục hết lần này đến lần khác như vậy? Nhưng cô chỉ có thể một mình kiên cường gánh chịu, cắn răng không nói lời nào. Nếu như không phải hắn đuổi đến đây, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trước mắt, thì đêm nay cô sẽ rời khỏi nhà họ Diệp bằng cách nào? Với dáng vẻ chật vật này của cô, lại một thân một mình, biết bao nhiêu nguy hiểm cô có biết hay không? Cái kẻ tự xưng là chồng cô kia, vậy mà lại vô tình tàn nhẫn đối với một cô gái như cô, cho dù không phải vợ hắn đi nữa mà chỉ là một người qua đường cũng không thể bỏ đi một cách tuyệt tình như vậy. Khi người đàn ông đó hầm hầm giận dữ tuyên bố chủ quyền trước mặt mình, cùng với khi Hạ Lan Châu nói đến những dấu hôn trên người cô, hắn vẫn còn cho rằng, giữa hai vợ chồng họ thực sự có tình cảm. Nhưng hiện thực trần trụi đã cho hắn biết, cái gì cũng không có. Hạ Huy Thành nâng mặt cô lên, rồi để cô tựa đầu vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cô,”Nếu em muốn khóc, thì ngực anh đây em luôn luôn có thể tựa vào, chỉ cần vùi mặt vào đây, sẽ không có bất kỳ ai thấy em đang khóc. Nhật Linh, em không cần phải sợ, anh vẫn ở đây, bên cạnh em.” Lê Nhật Linh bị tạt nước, cả người ướt sũng, rét run cầm cập, tay chân như đông đá, người đàn ông dịu dàng ôm cô vào lòng, tựa hồ muốn đem hết thảy hơi ấm thân thể của cả một đời làm tan rã cái lạnh băng giá trên người cô. Gò má trắng bệch của cô dán vào ngực hắn, cảm nhận được độ ấm của thân thể hắn, trái tim cô khẽ rung động. Cảm xúc dồn nén quá lâu một lần nữa không thể kềm chế, Lê Nhật Linh rốt cuộc bật khóc nức nở trong vòng ôm ấm áp quen thuộc, nước mắt tuôn như phá đê, thấm ướt một mảng áo trước ngực hắn. Hạ Huy Thành một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng vỗ về lên lưng cô, sự dịu dàng của hắn tựa hồ đang dỗ dành một đứa trẻ, “Anh sẽ đưa em về nhà, Nhật Linh à, không sao nữa rồi, em đừng sợ.” Cô dụi đầu vào lòng hắn khóc nghẹn một hồi, tựa như một con vật nhỏ bị thương run rầy, không nguôi thút thít nỉ non. Cô đè thấp giọng, hết lần này đến lần khác nghẹn ngào “Tại sao, tại sao…” Rõ ràng là cô không hề làm gì cả, càng không làm gì sai, vậy mà tại sao tất cả hậu quả luôn luôn chỉ có mình cô gánh chịu? Ba năm trước đã như vậy, ba năm sau cũng y hệt như vậy. Hạ Huy Thành ôm cô trong lòng, cô hỏi một tiếng, hắn đáp lại một tiếng, “Không sao đâu Nhật Linh, thật sự khong sao đâu mà.” Hắn nhất định sẽ bảo vệ cô. Lâm Quân bỏ Lê Nhật Linh lại một mình lái xe đi, mới đi chưa được bao xa đã dừng lại ven đường hút thuốc. Hút liên tục ba điếu liền. Trong màn đêm, khuôn mặt anh tuấn trời ghen người ghét của hắn bị khói thuốc bảng lảng che lấp trở nên mờ mờ ảo ảo, khiến người khác nhìn không rõ biểu cảm trên mặt hắn. Hắn vầy tàn thuốc ra ngoài cửa xe, xoay vô Lâm một vòng, quay trở lại nơi vừa rời đi. Nói cho cùng, vẫn không thể yên tâm về người đàn bà vô lương tâm đó. Cô da mỏng thịt mềm liễu yếu đào tơ, đứng co ro một mình ven đường có khi nào bị chó sói tha đi không? Nhưng hắn không nờ, con sói tha cô đi lại đến sớm hơn hắn nghĩ. Nhìn thấy hai người đang ôm ấp nhau thật chặt từ đằng xa, cô vùi đầu vào trong lòng Hạ Huy Thành tự hồ không muốn rời xa. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, cái bóng của hai người đồ thật dài trên đường không hề có khe hở, vẽ nên một bức tranh mập mờ mà duy mỹ. Khóe môi Lâm Quân nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, a, người đàn bà đó, căn bản không cần đến hắn. Rốt cuộc chỉ có mình hắn tự mình đa tình thôi. Đúng là không nên mềm lòng với người đàn bà này, nếu cô ta có thể vì lợi ích sàng vứt bỏ tình yêu đề leo lên giường hắn, sau đó lợi dụng điểm yếu để chèn ép buộc hắn kết hôn, thì tâm tư của cô ta đương nhiên không hề đơn thuần. Về nước đã lâu như vậy cũng không muốn gặp mặt hắn, thì ra là đã chuẩn bị đường lui, cùng người yêu cũ dự định cao chạy xa bay. Chỉ suýt chút nữa, hắn đã bị màn biểu diễn ngây thơ đơn thuần của cô làm cho điên đảo thần hồn, rung động tâm can. Đôi mắt đen thằm như đầm mực của Lâm Quân càng trở nên âm trầm đáng sợ, Lê Nhật Linh, là cô đùa giỡn với tôi trước, bây giờ còn muốn thoát khỏi tôi đốt lại lửa lòng với tình cũ người cũ sao? Có nghĩ dễ dàng quá nhỉ! Muốn ly hôn, được thôi, chi e cái giá đó cô trả không nổi. Lê Nhật Linh, tôi chờ đợi cô chủ động đến van xin tôi.
Chương 41 Có thể nói chuyện có lý lẽ chút được không? Lê Nhật Linh sững sờ, cô không thể ngờ, mình đã giải thích hợp tình hợp lý đến thế, kết quả chỉ đổi lại câu chất vấn nhục nhã của hắn. “Lâm Quân, đây không phải lỗi của tôi.” Nếu không phải nhờ Hạ Huy Thành kịp thời xuất hiện giúp cô, thì dáng vẻ chật vật của cô không chỉ có một mình hắn nhìn thấy. “Hắn nhìn thấy rồi, đúng không?” Tuy là chất vấn, những giọng điệu chính là khẳng định. Lâm Quân nắm được môi cô, đột nhiên kề sát vào một bên má cô, hoàn toàn đẩy ngã cô vào chiếc xe. Thân thể của cô và hắn phút chốc không còn khe hở, dính chặt vào nhau. “Lê Nhật Linh, gần đây tôi không phải đối xử với cô rất tốt sao, tốt đến nỗi khiến cô cho rằng bản thân có thể tùy ý làm bậy sao?” Lúc hắn nói, miệng hắn không ngừng dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của cô, hơi thở hai người phút chốc giao hòa vướng vít với nhau. Tay hắn bắt đầu tuột chiếc măng tô màu đen trên người cô xuống, hắn ấn lên ngực cô, lạnh lùng nói “Dấu ấn này không phải là quá rõ ràng rồi sao, nó lúc nào cũng sẽ nhắc cho cô nhớ, nhớ lấy thân phận của mình.” Lê Nhật Linh hít sâu vào một hơi, cố gắng kềm chế cảm xúc của mình, cố gắng nói lý lẽ với hắn, “Đây là Lưu Ly không biết từ đâu xông đến trước mặt tôi, bất thình lình tạt nước lên người tôi, cả người tôi ướt sũng từ trên xuống dưới không biết làm sao, anh Huy Thành mới đưa áo măng tô của anh ấy cho tôi mặc. Anh để bụng chuyện bộ dạng chật vật của tôi bị anh ta nhìn thấy, tôi có thể hiểu được. Nhưng mà, nếu như không có sự xuất hiện kịp thời của anh ấy, thì tôi chỉ có nước càng nhục nhã, khó chịu hơn, tuyệt đối không tốt hơn hiện tại.” “Ý của cô chính là, tôi còn phải đi cảm ơn hắn cơ à? Cảm ơn hắn ôm ấp cô, hay là cảm ơn cô… yêu hắn ta?” Giọng cười trầm khàn mà nhạo báng của hắn phả vào tai cô, trong mắt xẹt qua một tia giễu cợt. Tay hắn vẫn áp chặt vào ngực cô, ra sức ấn vào để lưu lại dấu vết trên người cô, “Lê Nhật Linh, cô cũng được lắm.” “Lâm Quân!” “Nhưng mà Lê Nhật Linh, cô còn nhớ hay đã quên, lúc đầu cô dùng thủ đoạn đê tiện bỏ thuốc vào rượu của tôi, leo lên giường tôi. Sau đó cô được gả cho tôi đúng như ý nguyện, cũng cứu được nhà họ Lê trên bờ phá sản, bây giờ lại muốn cùng tình nhân cũ cao chạy xa bay à?” Hắn gặm cắn đôi môi cô, khiến đôi môi nhỏ xinh của cô bật máu, “Cô nghĩ cũng chu toàn lắm.” “Lê Nhật Linh cô có thể thử xem, chỉ cần cô dám đề cho hắn đụng vào cô một lần nữa, tôi có dám chặt tay hắn xuống không.” “Lâm Quân, anh có thể nói chuyện có lý lẽ một chút được không hả?” Cô dùng sức đầy hắn ra, dái tai bị hắn cắn cũng sưng đỏ lên. Hắn tà ý mân mê cánh môi của mình, mở miệng chế giễu, “Sao hả, nhìn thấy người yêu cũ thì liền muốn bênh vực hắn, ngay cả tôi cũng không cho sờ vào nữa à?” Chậm rãi đưa mặt vào sát mặt cô, dán trán mình vào trán cô, giọng nói dịu dàng cực điềm, tựa hồ đang thủ thỉ tâm tình, nhưng nội hàm trong lời nói lại ác độc chà đạp lên tôn nghiêm của cô, “Nhưng cô đừng quên, Lê Nhật Linh, cô là vợ của tôi. Tôi cho dù chơi cô đến chết, thì đó cũng là hợp pháp.” Hốc mắt Lê Nhật Linh đỏ hoe, cảm giác sâu sắc rằng mình bất lực rồi, cô phát hiện bản thân giống như đang đi vào ngõ cụt, cuối đường là vực thằm, nói cái gì cũng không đúng, cũng bị hắn vặn vẹo thành ý nghĩa khác. Cho dù có kiên cường hơn nữa, thì cô cũng mệt mỏi rồi. Bất kể ba năm trước xảy ra sự cố trên giường với Lâm Quân, hay là sau đó quyết định gả cho hắn làm vợ, thì từ đó đến giờ cô vẫn chưa từng nghĩ đến sẽ quay đầu lại tìm Hạ Huy Thành. Một khi đã bắt đầu, cô thậm chí còn muốn sẽ xứng chức một người vợ, chăm sóc cuộc hôn hân này, cứ thế mà sống hết cuộc đời. Là hắn, luôn là hắn, cả đêm không về, vẫn là hắn, trước mặt công chúng bày tỏ thái độ chán ghét cô. Lê Nhật Linh là một người thức thời, hắn đã chán ghét cô, thì cô sẽ tránh mặt hắn. Đến lúc về nước sau đó, cô luôn cố gắng không xuất hiện trong tầm mắt hắn, là hắn đã nhận nhầm cô… Nếu không phải hắn chọc giận Lưu Ly, hôm nay cũng không đến nỗi xảy ra những chuyện khó chịu đến cực điểm như thế này. Bởi vì Lưu Ly là người đàn bà của hắn, hắn quan tâm đến Lưu Ly cho nên đổ hết thảy lỗi lầm đồ hết lên đầu cô sao? Lê Nhật Linh lập tức bừng tỉnh đại ngộ, ngước mắt nhìn lên hắn, ánh mắt cô trong sáng rõ ràng một cách đáng Sợ. Cô hờ hững khiêu chiến với uy thế của hắn, “Còn anh thì sao? Anh ra ngoài quan hệ lăng nhăng với những người đàn bà khác, ngoại tình trong lúc hôn nhân vẫn còn sờ thì hợp pháp hả?”
chỉ yêu chiều cô vợ bé nhỏ